La Xán Xán nói xong, ngẩng đầu lên, sửng sốt khi thấy rõ người trước mặt. Cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, nụ cười trên khuôn mặt cũng cứng đờ.
“Đây là vé máy bay của tôi.” Nguyên Nghị đứng trong cửa khoang cầm vé máy bay trong tay.
Nụ cười của anh vẫn như mọi khi. La Xán Xán lấy lại tinh thần, hai tháng rồi không gặp, cô thực sự nhớ anh, không biết tại sao anh đột nhiên giữ khoảng cách với mình, chẳng lẽ anh đã biết tâm ý của cô? Nói chung, cô cho là mình sẽ không còn được gặp lại anh. Và bây giờ anh vẫn đứng trước mặt cô cười như mọi khi. Trong lòng cô rất vui vẻ, rồi lại có chút buồn, còn có một chút tủi thân, nhưng cô biết rằng toàn bộ suy nghĩ này là không nên có. Cô kìm nén cảm xúc vào bên trong, duy trì nụ cười, lấy vé máy bay từ tay Nguyên Nghị. Cô ấy nhìn xuống, chỗ ngồi là 4B.
“Anh Nguyên, xin chào, chỗ ngồi của anh ở phía bên trái của hàng thứ tư.” La Xán Xán trả lại vé máy bay cho Nguyên Nghị, ngay sau đó cô nói thêm: “Tôi sẽ đưa anh đi.”
“Không cần, em đi làm việc của mình đi.” Nguyên Nghị mỉm cười với cô, đi ngang qua người cô, bước vào khoang hạng nhất.
La Xán Xán mím môi, nhìn Nguyên Nghị đi vào chỗ rồi mới tự mình quay lại khoang hạng nhất giúp hành khách sắp xếp hành lý, lần lượt đem quần áo cho từng người, treo quần áo, tiện thể sắp xếp lại số hành lý một lần nữa. Hành khách hạng nhất của chuyến bay lần này có bảy người. Nguyên Nghị ở hàng thứ tư, khi La Xán Xán mang đồ đến cho Nguyên Nghị, nụ cười và giọng nói vô tình trở nên dịu dàng hơn. Nguyên Nghị cũng cười với cô, anh rất lịch sự nhưng không có thêm lời nào.
La Xán Xán bước ra khỏi khoang hạng nhất, báo cáo với tiếp viên trưởng các hành khách khoang hạng nhất đã lên máy bay hết. Sau khi báo cáo xong, La Xán Xán liền lấy thực đơn để hành khách khoang hạng nhất chọn món ăn. Cô đã biết một số thông tin của hành khách từ tiếp viên trưởng, biết chế độ ăn uống của họ, những món không thể ăn được, nhưng lúc gọi món, cô vẫn hỏi lại từng hành khách, để khỏi tránh tình huống như chuyến bay trong khoang hạng nhất lần đó.
“Tôi muốn cái này.” Một phụ nữ nước ngoài ngoài 50 tuổi chỉ vào bức tranh trên thực đơn.
La Xán Xán nhìn nó và khẽ mỉm cười: “Bà Eileen, món thịt bò mật ong này có đường, vị ngọt. Mà bà lại không thể ăn đồ ngọt, tôi đề xuất bà nên gọi mì. Món mì này được làm bằng kiều mạch.” Cô nhớ người phụ nữ này bị bệnh tiểu đường..
Người phụ nữ nước ngoài tên Eileen mỉm cười, gật đầu.
Đến lượt của một hành khách nam người Trung Quốc. Ông chỉ vào bức ảnh trên thực đơn, nói: “Món gà tiêu này có vẻ ngon.”
La Xán Xán cúi xuống, khẽ mỉm cười: “Ông Đồ, ông đang bị ho khan, tôi đề xuất ông nên ăn thanh đạm hơn, chẳng hạn như món cháo bào ngư này.”
“Cô có biết tôi đang ho sao?” Ông Đồ rất ngạc nhiên nhìn La Xán Xán.
La Xán Xán cười nói: “Tôi đã nghe thấy ông ho vài lần khi đi vào. Mặc dù ho không nghiêm trọng lắm nhưng tôi vẫn khuyên ông nên ăn thanh đạm hơn.”
“Được rồi.” Ông Đồ một lần nữa chỉ vào một món rau.
Cuối cùng cũng đến Nguyên Nghị, La Xán Xán cửa ghế của Nguyên Nghị, bước vào, mỉm cười, đưa thực đơn cho Nguyên Nghị: “Anh Nguyên, anh có thể gọi món.”
Nguyên Nghị nhìn lướt qua thực đơn, gọi món cơm thịt lợn om. La Xán Xán thì thầm với anh: “Súp sườn ngô hôm nay rất tươi, nhưng số lượng rất ít, chỉ có hai phần, anh Nguyên, anh có muốn gọi một phần không?”
Nguyên Nghị lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Trái cây thì sao? Có cam, táo, lê, dưa hấu, nhưng cam là tươi và ngọt nhất.” La Xán Xán cười nói.
“Cũng không cần đâu.” Nguyên Nghị cười một chút, nói.
La Xán Xán háo hức giới thiệu cho Nguyên Nghị, nhưng anh không muốn gì cả. Cô buộc lòng phải cười: “Nếu anh Nguyên cần gì khác anh có thể gọi cho bất cứ lúc nào.”
Nguyên Nghị gật đầu: “Được.”
Phía sau còn hai hành khách, La Xán Xán phải đi ra khỏi chỗ của Nguyên Nghị.
Khi tất cả những vị khách khoang hạng nhất gọi món xong, La Xán Xán vào khoang bếp để kiểm tra. Lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, La Xán Xán cầm micro để phát thông báo. Bớt bận rộn, La Xán Xán ngồi trên ghế phi hành đoàn ngây người ra. Cô rất vui khi gặp Nguyên Nghị trên máy bay. Bộ dạng tươi cười của Nguyên Nghị vẫn giống như trước đây, nhưng cô cảm thấy anh đã thay đổi một chút. Anh không còn nói chuyện nhiều với cô, thái độ rất lịch sự, mà kiểu lịch sự này rất khách sáo, rất xa lạ. Cô nhớ anh đang muốn giữ khoảng cách với cô, vì sự xuất hiện của anh, cô rất vui đến nỗi quên mất anh muốn giữ một khoảng cách với mình. Cô mím chặt môi của mình, trong lòng đang rất buồn.
“Số 3, nhìn cô ủ rũ quá.”
Có người ngồi xuống bên cạnh cô. La Xán Xán phục hồi tinh thần, quay nhìn, là Dương Hồng Quyên. Trong tổ bay lần này có cô ấy, đây là lần thứ hai của họ cùng tổ. Lần cô bị nhiều đồn đãi, Dương Hồng Quyên tin tưởng cô, nhưng họ không quen biết. La Xán Xán không nói gì, chỉ cười với cô ấy.
Dương Hồng Quyên biết mọi người đều biết tại sao cô ấy bị xuống cấp, cũng vì lý đó đó mà cô ấy bị xem thường, nhưng cô ấy không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Cô nhắc nhở La Xán Xán: “Nếu cô cũng dùng tâm trạng này phục vụ hành khách khoang hạng nhất, cẩn thận bị khiển trách cô không chuyên nghiệp, hoặc làm họ cảm thấy không thoải mái.”
Trong lịch sử của tiếp viên, có những hành khách phàn nàn tiếp viên hàng không khiến anh ta cảm thấy khó chịu, mà vị tiếp viên kia chưa từng làm sai bất cứ điều gì, bởi vì khiếu nại mà đã bị trừ lương.
La Xán Xán vẫn dùng nụ cười chuyên nghiệp khi gặp hành khách. Cô nói với Dương Hồng Quyên: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Dương Hồng Quyên không tiếp tục nói chủ đề này với La Xán Xán. Cô ấy mở tay ra, có một tờ giấy nhỏ. Mở ra tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết: Có thể thêm wechat không? Wechat của tôi là: **jj2013. Cô ấy thở dài, nói: “Một con quỷ mà cũng muốn tôi thêm wechat, quả là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Nói xong cũng ném tờ giấy vào thùng rác.
Đó là một hành khách nam trong khoang phổ thông viết cho Dương Hồng Quyên một tờ giấy.
La Xán Xán liếc nhìn Dương Hồng Quyên, không nói gì. Có một người trong khoang hạng nhất bấm chuông, La Xán Xán tháo dây an toàn ra, điều chỉnh tâm trạng một chút, nở một nụ cười thân thiện, rồi đi vào khoang hạng nhất. Dương Hồng Quyên thấy La Xán Xán mới vừa rồi còn mất tinh thần nhưng nghe có chuông khách gọi liền lấy lại tinh thần, gật đầu khen ngợi.
La Xán Xán đi vào khoang hạng nhất, là người phụ nữ nước ngoài năm mươi tuổi mắc bệnh tiểu đường, tên là Eileen.
“Tôi có thể uống một ly nước chanh không? Chỉ một cốc nhỏ thôi.” Eileen nói.
La Xán Xán cười: “Bà Eileen, tôi nghĩ bà uống một ly nước lọc vẫn tốt hơn.”
Eileen nói: “Cô còn khó hơn chồng tôi.” Cuối cùng, là một ly nước trắng.
La Xán Xán từ khoang bếp đem nước đến cho Eileen. Để đến chỗ Eileen phải đi ngang qua chỗ của Nguyên Nghị, La Xán Xán không nhịn được nhìn vào chỗ ngồi của Nguyên Nghị một chút, anh nghiêng người dựa lên trên ghế, mắt nhắm nghỉ ngơi. Cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, đi qua chỗ anh.
Một lát sau, La Xán Xán lại vào khoang hạng nhất kiểm tra, hỏi vị khách bị ho cảm thấy thế nào, ông Đồ cười nói: “Tạm ổn, không có vấn đề gì.” La Xán Xán cười, dặn ông ấy nếu có bất kỳ nhu cầu gì thì gọi cô. Hỏi ông Đồ xong, cô lại đi qua thoáng nhìn Nguyên Nghị, anh vẫn nhắm mắt, hình như đã ngủ thiếp đi. Cô đang định đi lấy chăn cho anh, nhưng anh lại mở mắt ra. Cô nghĩ một chút, đi đến, mở cửa ghế ra, cười hỏi: “Anh Nguyên, anh có cần chăn không?”
Nguyên Nghị lắc đầu, mỉm cười đáp lại: “Không cần, tôi chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.”
“Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.” La Xán Xán nói.
“Yên tâm đi, em bận rộn như vậy đừng quan tâm đến anh.” Nguyên Nghị cười.
La Xán Xán im lặng xoay người, bước ra chỗ của Nguyên Nghị.
Sau đó, cô giúp một hành khách điều chỉnh chỗ ngồi, giúp một hành khách kiểm tra TV nhỏ, bật đèn cho hành khách, đỡ một bà lão đi vệ sinh. Mỗi lần cô nhìn sang đều thấy Nguyên Nghị nhắm mắt.
La Xán Xán ra khỏi khoang hạng nhất, Dương Hồng Quyên mang một ly nước đến, hỏi cô có muốn uống không. Cô lắc đầu, nói cảm ơn: “Đã đến thời gian ăn cơm của hành khách khoang hạng nhất, tôi phải đi lấy đồ ăn.”
La Xán Xán lấy đồ ăn trong khoang bếp, đẩy xe đồ ăn đi vào khoang hạng nhất. Cô mở bàn ăn cho từng vị khách khoang hạng nhất, đặt bát đĩa, lấy thức ăn ra. Mọi chuyển động của cô đều rất nhẹ, bát đĩa đặt lên bàn không có một chút âm thanh.
Cuối cùng cũng đến lượt Nguyên Nghị, anh dùng mọi cách để giữ khoảng cách với cô, nhưng vẫn giữ phép lịch sự, sự vui mừng khi thấy anh bây giờ cũng trở nên buồn bã. Cô đã cố gắng nói chuyện với anh nhiều lần nhưng anh đều bảo cô đi làm việc. Cô biết anh không muốn nói nhiều với cô. Lần này mang bữa ăn ra, cô cũng như với mọi hành khách khác, nói: “Anh Nguyên, đã có món ăn của anh.” Sau đó cũng nhẹ nhàng mở bàn ăn ra, đặt bát đũa, sau đó mang phần cơm thịt lợn om đặt trên bàn. Cuối cùng cười nói: “Anh Nguyên, mời dùng bữa.” Nói xong cũng xoay người ra khỏi vị trí, không nói nhiều nữa.
Chờ hành khách khoang hạng nhất dùng xong bữa ăn, La Xán Xán lại đi thu dọn toàn bộ đồ ăn, bàn ăn. Nguyên Nghị đeo tai nghe, nhắm mắt lại, không biết anh đang nghe gì. Lúc La Xán Xán đi thu dọn bàn ăn của anh, dáng vẻ của anh là không để người khác nhìn thấy.
La Xán Xán lại ở trong khoang bếp bận rộn đến buổi tối, một số hành khách đã ngủ, một số khác đang đọc sách hoặc đeo tai nghe xem tivi. Cô đem cho mỗi hành khách một chiếc chăn. Khi tất cả hành khách đều ngủ thì cô có thời gian để ngồi nghỉ. Các tiếp viên khoang phổ thông đều luân phiên nhau ngủ gật, La Xán Xán cũng rất mệt mỏi nhưng không thể ngủ được. Cô mở to mắt nhìn vào phía trước, hai mắt không tập trung. Trước đây cô cảm thấy có thể ở bên cạnh Nguyên Nghị lặng lẽ thích anh là được, lúc đó Nguyên Nghị đối với cô cũng không có xa cách, nhưng đột nhiên Nguyên Nghị bắt đầu xa lánh cô, cô cũng không thể âm thầm ở bên cạnh anh nữa. Cô đoán anh đã biết tâm tình của mình. Tâm ý như thế quả nhiên là đang xấu hổ, anh vừa biết đã liền tránh xa cô.
La Xán Xán cảm thấy ê ẩm, trong lòng rất đau.
Đêm khuya vắng người, khoang hạng nhất không có hành khách nhấn chuông, mà La Xán Xán lại không ngủ được, trong lòng đang buồn rất muốn khóc. Sau đó, cô lấy lại tinh thần, từ chỗ ngồi đứng dậy, đi kiểm tra khoang hạng nhất.
“Số 3, cô làm bằng sắt sao, cô không nghỉ ngơi à? Không có ai nhấn chuông, bạn đi làm gì?”
Dương Hồng Quyên ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy La Xán Xán đang đi vào khoang hạng nhất, không thể không nói.
“Có một hành khách bị cảm lạnh, tôi đi xem thử.” La Xán Xán nói.
Dương Hồng Quyên nói: “Sợ ông ấy sẽ đá chăn sao?”
La Xán Xán gật đầu. Cô đi vào khoang hạng nhất, vị hành khách bị cảm lạnh thật ra không có đá chăn. Đứng trong khoang hạng nhất rất tối, cô ngẩn người một lúc, không nhịn được vẫn là đi qua chỗ Nguyên Nghị. Cô rón rén mở cửa chỗ ngồi của anh, anh ngủ gục trên ghế, chăn phủ kín người. Nhưng ghế anh không nằm ra, cô muốn anh ngủ thoải mái hơn, vì vậy cúi xuống, cẩn thận điều chỉnh ghế cho anh, đặt anh nằm ngang. Điều chỉnh ghế được một nửa, cô phát hiện có ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình, ngẩng đầu, mặt cô gần người anh, ngay cả trong bóng tối, đôi mắt anh vẫn sáng, đôi mắt kia nhìn cô. Cô không biết anh tỉnh dậy từ khi nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]