“Anh đoán là em muốn biết, thư cảm ơn có phải do anh viết hay không. Câu trả lời là…” Tóc Nguyên Nghị đang ướt, anh cầm một cái khăn lau tóc.
Nhịp tim của La Xán Xán bị chậm một nhịp, anh nói như vậy làm cô nghĩ đến chuyện thư cảm ơn dài như vậy không phải là anh đích thân viết.
Nguyên Nghị vừa lau khô tóc vừa cười nói: “Câu trả lời là mỗi một chữ đều do anh viết.”
Tim của La Xán Xán đang đập chậm liền đập rất nhanh.
Nguyên Nghị nói: “Như vậy sẽ chân thành hơn. Mọi hãng hàng không đều xem trọng thư cảm ơn của hành khách khoang hạng nhất, đó là lý do em. Không chỉ vậy, một số công ty còn đăng thư cảm ơn trên trang web của công ty, khu vực sân bay, thông tin quảng cáo và những nơi bắt mắt, hy vọng mọi người trên trái đất đều nhìn thấy.”
La Xán Xán biết rằng anh đang giúp cô, cô rất cảm động. Cô chạm vào khuôn mặt đáng nóng của mình, và có cả ngàn lời muốn nói, nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì. Cuối cùng, chỉ có thể nói: “Cảm ơn anh rể.”
La Xán Xán nhớ rằng cô vẫn không biết anh ta đang làm gì ở San Francisco nên hỏi: “Anh rể, tại sao anh lại đến San Francisco?”
Nguyên Nghị nói: “Tham gia hội nghị dành cho huấn luyện viên phi công.”
La Xán Xán “À” một tiếng, “Có một hội nghị như vậy sao?”
“Năm nay là năm đầu tiên.”
La Xán Xán hỏi: “Đều là những huấn luyện phi công rất giỏi đúng không?”
Chỉ nghe Nguyên Nghị trả lời: “Em nói gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-tro-ve-se-noi-yeu-em/149159/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.