Mấy ngày sau đó, Lâm Vũ đến trường bắt đầu một kì học mới, đương nhiênlà vẫn trong bộ dáng tầm thường mờ nhạt không đổi của một " kẻ quái dị"
Kẻ quái dị
Thật ra biệt hiệu ấy cũng không phải tự nhiên mà có. Mục đích ban đầu củaLâm Vũ chỉ đơn giản là khiến cho những người khác không chú ý đến mình,thậm chí quên đi sự tồn tại của mình. Ngay từ khi đến lớp, cô luôn trầmmặc kiệm lời, nếu không thật sự cần thiết cô sẽ không nói lấy một câu.Có những đồng học khác đến làm quen với cô, cô sẽ làm như không biết, cô làm sao quên được mọi tình bạn cũng đều bắt nguồn từ những lời như vậy, dù là những thứ tình bạn nửa vời hay .... là thứ tình bạn mà cô đã từng có, hoặc chỉ đơn giản là tưởng rằng có mà thôi. Cũng nhờ đó mà ở tronglớp, một nửa nghĩ cô bị câm, nửa còn lại thì hoàn toàn quên mất sự tồntại của cô, cô rốt cuộc có được sự yên bình như cô mong muốn. Chỉ làngười tính không bằng trời tính, chỉ sau một vụ việc mà Lâm Vũ cô đãvinh dự trở thành một kẻ mà khắp trường đại học Thanh Hoa này ghét bỏ.
Lâm Vũ còn nhớ ngày hôm đó bác sĩ gọi điện nói cho cô biết bệnh tình của mẹ có dấu hiệu chuyển biến xấu, cô vội vàng đến mức sách vở không kịp thudọn gọn gàng vội vàng chạy ra khỏi trường học. Lúc đó thời tiết bắt đầutrở lạnh, cô khoác trên mình một chiếc áo bông lớn kiểu dáng cũ vô cùngấm áp. Chỉ là do quá mức sốt ruột,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-noi-yeu-anh/93755/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.