Chương trước
Chương sau
Ngay khi Lâm Vũ đang chìm trong tuyệt vọng, hai mắt nhắm lại, hơi hơi há miệng định dùng lực cắn xuống, cửa phòng "Rầm" một tiếng bị ai đó đá văng ra. Lâm Vũ kịp thời dừng động tác lại, hơi hé mắt lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ lao tới và một màn sương mờ che khuất tầm nhìn. Cô thế nhưng lại không biết bản thân vì khuất nhục mà nước mắt đã giàn giụa từ lúc nào trong vô thức.

Chỉ sau một khắc, Lâm Vũ liền rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc, cô cảm nhận được đôi tay người đó có chút run rẩy ôm chặt lấy cô, anh không ngừng ở bên tai cô thì thào "Xin lỗi... xin lỗi...xin lỗi". Nước mắt vẫn không ngừng chảy, thần kinh vốn căng ra lại giống như được thả lỏng, cảm nhận cả người mình giống như đang bị rút hết sức lực, Lâm Vũ cố hết sức ngẩng đầu lên, hổn hển cất giọng ngắt quãng:" Cứu... Hàn Minh... mau... cứu" sau đó cứ thế ngất lịm đi.

"Vật nhỏ... vật nhỏ"

Trình Hạo cởi áo ngoài của mình cẩn thận bao bọc lấy thân mình đầy vết thương của cô, cảm nhận thân nhiệt cô giống như phát sốt không ngừng tăng cao, anh lo lắng bế cô lên. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt mỏi mệt thấm đẫm nước mắt của cô, lại nhìn thấy mấy tên bị Phong, Khải bắt lại, đáy mắt là một lảnh rét lạnh, tràn ngập sát khí.

"Bắt tất cả lại đem đến ngục giam". Mặc kệ ánh mắt khẩn cầu đáng thương của Diệp Tuyền, Trình Hạo lạnh lùng ra lệnh một tiếng rồi nhanh chóng bế Lâm Vũ gần như chạy ra cửa, Dạ Thần cùng với Linda cũng vội vã theo sau để lại Lâm Phong, Lâm Khải ở lại thu thập. Đám người này, dám làm thương tổn đến cô một phần, anh nhất định sẽ khiến chúng sống không bằng chết.

Dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, Trình Hạo vừa đến nơi liền tóm một vị bác sĩ gần nhất gào lên khiến ông ta sợ đến mức tái xanh mặt. Anh cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của ông ta, hai mắt giống như có lửa, Linda đứng bên cạnh không dám hé răng một câu, từ khi quen lão đại cô chưa từng thấy anh nổi giận như vậy, trên người tỏa ra nộ khí, giống như tùy thời có thể giết người khác ngay lập tức. Cho đến khi Lâm Vũ được đưa vào phòng cấp cứu, Trình Hạo cầm trên tay chiếc áo đã dính máu của Lâm Vũ, ngồi phịch xuống, hai mắt dán chặt vào cánh cửa đang đóng lại. Anh cố gắng hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, nhưng chỉ cần hai mắt nhắm lại thì khuôn mặt tuyệt vọng của cô lại hiện ra trước mắt, trong nháy mắt khiến đáy lòng anh thắt chặt, xua thế nào cũng không đi. Vật nhỏ của anh, cô ấy là một người kiên cường như thế nào, mạnh mẽ như thế nào, rốt cuộc đã phải trải qua điều gì mới có thể lộ ra một mặt như thế. Trình Hạo không biết, nếu như anh chỉ đến chậm một chút, chỉ một khắc thôi thì cô cũng đã trở thành một cái xác không hồn. Nếu như không phải ngay lúc đó phải nhanh chóng đưa cô đi, anh không biết liệu mình có ở đó đại khai sát giới hay không nữa. Không, cho bọn chúng chết là quá dễ dàng cho bọn chúng, anh nhất định phải khiến từng tên từng tên chịu sự đau đớn gấp trăm ngàn lần.

Dạ Thần đứng ngay bên cạnh, một mặt nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, ánh mắt tràn đầy lo lắng, một mặt khác nhìn vào một nửa gương mặt hồng hồng hơi sưng lên của Trình Hạo. Một vết kia, chính là do anh cho anh ta một quyền. Ngay khi nghe tin Lâm Vũ mất tích, ánh chính là gần như nổi điên không nhịn được cho anh ta một đấm. Nhưng mà ngay lúc đó, Trình Hạo kia lại không tránh không né, chỉ bình tĩnh mở miệng:" Hiện tại điều người đi tìm cô ấy trước đã, sau đó anh muốn đánh bao nhiêu quyền tôi liền phụng bồi". Ánh mắt anh ta lúc đó, mất phương hướng và rời rạc, chỉ một ánh mắt cũng đủ thể hiện anh ta yêu Lâm Vũ có bao nhiêu sâu đậm. Có lẽ cũng vì yêu, nên mới không ngần ngại tìm đến đối thủ nhờ giúp đỡ, tất cả chỉ vì để phạm vi tìm kiếm cô thêm rộng hơn. Dạ Thần ngửa người ra sau, trong mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ cùng với chiếc mặt nạ da người bị vứt trên nền đất, hai bàn tay bất giác siết chặt lại. Nhiên, tôi còn rất nhiều chuyện phải tính sổ với em, em nhất định không được có việc gì.

Cạch

Cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt đột ngột mở ra, Linda vốn là người đang đi đi lại lại ngay trước cửa có phản ứng nhanh nhất, gần như lao đến trước mặt vị bác sĩ vừa bước ra.

"Bác sĩ, như thế nào, cô ấy sao rồi"

Trình Hạo, Dạ Thần hai người cũng mau chóng bước tới, chờ đợi vị bác sĩ kia kéo khẩu trang xuống, chậm rãi mở miệng

"Vị tiểu thư kia là do quá hoảng loạn, vết thương trên người lại không được sơ cứu nên bị nhiễm trùng mới dẫn đến sốt cao. Chúng tôi đã xử lý vết thương, cũng đã truyền kháng sinh cho cô ấy, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng"

"Cảm ơn bác sĩ"

Ba người đồng loạt nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh. Lâm Vũ nằm an ổn trên giường, trên người mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến cô có vẻ hư nhược gầy yếu. Trình Hạo ngồi đến bên giường, nhìn thấy cô trong mê man mà hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại, khuôn mặt nhăn lại, anh đau lòng đưa một ngón tay lên chỗ mi tâm cô vuốt nhẹ, bàn tay khác lại nắm lấy tay của cô, cất giọng nhẹ nhàng giống như dỗ dành một đứa trẻ:" Ngoan, anh ở đây rồi. Đừng sợ".

Cô trong cơn mê giống như nghe thấy giọng nói của anh, khuôn mặt thả lỏng nhanh chóng chìm vài giấc ngủ, hơi thở đều đều truyền ra

"Hôm nay, cảm ơn anh". Trình Hạo quay sang Dạ Thần nói một tiếng cảm ơn, nếu như không phải có thêm nhân lực của anh ta, cũng sẽ không nhanh chóng như vậy tìm được tung tích của cô

"Không phải vì anh, không cần cảm ơn". Dạ Thần lạnh lùng đáp một tiếng, lại đi đến bên kia giường, bàn tay cũng giương ra nắm lấy bàn tay nhỏ còn lại của cô, lại còn ở trên mu bàn tay cô vuốt nhẹ. Ánh mắt giống như dán chặt vào khuôn mặt an ổn trên giường bệnh, hai hàng mi dài cong cong, cái mũi cao nhỏ, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, dù thoạt nhìn có chút yếu ớt nhưng lại không mất đi vẻ xinh đẹp. Thì ra cô ấy vốn xinh đẹp như vậy, anh thầm nhủ

Trình Hạo nhìn động tác của Dạ Thần, hai mắt rét lạnh, muốn mở miệng lại nhận ra đây là bệnh viện không tiện phát tác, đành nghiến răng nghiến lợi mà nuốt xuống. Linda đứng ở cuối giường, nhìn hai người đàn ông tuấn mĩ đứng hai bên, mỗi người nắm một tay của Lâm Vũ, ánh mắt của lão đại còn giống như muốn giết người. Khụ khụ, này là cái tình huống gì a.

Cũng may lúc đó y tá đến nhắc nhở mọi người ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi, hai cái người này mới liếc nhau một cái rồi đi ra ngoài. Này, không phải lúc tìm người hai người hợp tác rất tốt sao, phải biết giữ hòa khí, hòa khí a. Dù sao thì Linda cũng không dám nói ra miệng, ánh mắt của lão đại thực sự rất đáng sợ, so với tử thần còn đáng sợ hơn, cô thậm chí còn không được thể hiện tình thương với Ella bé bỏng, chỉ có thể làm công việc của mình là về nhà thu dọn quần áo đồ dùng mang đến bệnh viện ~~ T.T

... .....

Chiều hôm sau

Hai hàng mi dài khẽ động, Lâm Vũ chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng cùng với mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Hơi quay sang nhìn bình truyền dịch bên cạnh, lại nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người, xem ra anh hai đã đưa mình đến bệnh viện. Nhớ đến cái gì đó, hai mắt Lâm Vũ chợt căng thẳng, muốn há miệng gọi lại nhận ra cổ họng vì lâu chưa uống nước mà khản đặc, đành cố hết sức ngồi dậy, để hai chân xuống nền đất. Vết thương trên người xem ra đã được băng bó cẩn thận, chỉ hơi ran rát chứ không đau như hôm trước. Lâm Vũ cũng chẳng nghĩ nhiều, mạnh tay rút kim truyền trên tay ra rồi từ từ đi xuống, cả người giống như không có lực, đành phải vịn vào chiếc bàn gần đó mà đi. Đến lúc đi về phía cửa, bàn tay vốn định giương tay kéo cửa ra lại bị ai đó làm trước, Trình Hạo vốn dĩ mở cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Vũ trước mặt thì đầu tiên hết sức mừng rỡ, sau đó khuôn mặt liền tối lại, không nói hai lời bế cô trở lại giường.

"Em vừa mới tỉnh đã muốn đi đâu", nhìn kim truyền bị cô rút ra, trên ven có chảy ra một chút máu, ánh mắt anh tràn ngập không hài lòng, ấn nút gọi y tá đến

Lâm Vũ chỉ chỉ vào cổ họng mình, Trình Hạo hiểu ý vội lấy cho cô một ít nước uống uy đến bên miệng. Dòng nước mát chảy qua khiến Lâm Vũ thoải mái thở ra một hơi, sau đó mới từ từ mở miệng.

"Anh hai, có tìm được Minh không, anh ấy bị thương rất nặng"

Nhìn ánh mắt lo lắng của cô, anh thở dài, nhóc con này thật là, bị như vậy mà vẫn lo cho người khác trước. Trình Hạo một tay lau đi nước còn đọng lại trên khóe miệng cô, một bên đáp lại

"Cậu ta không sao, đã qua cơn nguy hiểm rồi. Thật không ngờ lúc đó cậu ta mất máu nhiều như vậy mà còn với được điện thoại của em ấn bừa 1 số nhờ người tới cứu, nếu không thì anh cũng không đến kịp"

Lâm Vũ lúc này mới yên lòng, có lẽ lúc đấu với mấy tên kia điện thoại của cô rơi ra lúc nào không biết.

"Em muốn đi xem anh ấy thế nào". Dù sao anh ấy cũng là vì cô mới bị thương như thế, trong lòng vừa cảm động lại vừa áy náy.

Trái lại Trình Hạo lại không đồng ý, vuốt vuốt mấy sợi tóc rối của cô ra sau, nhíu nhíu mi:" Em a, hiện tại điều dưỡng tốt thân thể mình đi đã. Hàn Minh kia anh nhờ bác sĩ chăm sóc tốt lắm, không chết được đâu". Nói xong lại không nhịn được ôm cô vào lòng, cằm để trên vai của cô, hạ thấp giọng thầm thì:" Em có biết lúc anh biết em mất tích đã sợ thế nào không chứ, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ anh sợ hãi như vậy. Anh hiện tại chỉ muốn cột em lại bên người, không cho đi đâu hết.". Nhưng mà, khi nhìn thấy cô nước mắt giàn giụa, sợ hãi tất cả đều chuyển thành đau lòng tự trách, tất cả đều là do anh bảo vệ cô không tốt, nếu như lúc đó anh đi cùng với cô cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Vũ cũng ôm trả lại anh, cảm nhận vòng ôm ấm áp quen thuộc, cảm giác này thực tốt, khiến cho cô cảm thấy yên lòng

Khụ khụ

Hai tiếng ho khẽ đánh thức hai người đang ôm nhau, Linda với một bộ mặt cười đến gian xảo đi vào, Lâm Phong, Lâm Khải còn có Dạ Thần đi theo sau.

Thần?

Lâm Vũ quay sang Trình Hạo như muốn hỏi, anh liền hiểu ý giải thích:" Anh ta cũng giúp anh tìm em"

À. Ra thế. Nghĩ tới gì đó, cô bất giác đưa tay lên sờ mặt. Ừ. Trơn trơn mịn mịn. Lại nhìn ánh mắt Dạ Thần vì động tác của cô mà ngày càng tối sầm, Lâm Vũ cười khan bỏ tay xuống, thầm nhủ một tiếng" Xong rồi".

"Phải rồi, mấy tên kia đâu, còn có Diệp Tuyền", Lâm Vũ quay sang hỏi, trong nháy mắt ánh mắt tràn ngập sát khí. Lần này một phần là do cô sai, trừ không trừ tận gốc, nghĩ tha cho cô ta một mạng lại như thế dám cắn trả cô, đáng chết.

"Tất cả đều bắt lại rồi, chờ xử lý", Lâm Khải đứng một bên cứng ngắc nói khiến Lâm Vũ không ngừng nhủ" Tốt... tốt". Diệp Vấn, Nghiêm Tố Thu, còn có Diệp Tuyền, cô sẽ hảo hảo xử lý từng người, từng người một. Mọi người trong lòng nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Lâm Vũ, không hiểu sao nhất loạt cảm thấy rét lạnh.

Đúng như bác sĩ nói, Lâm Vũ chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian liền khỏe lại, vết thương cũng khép miệng, do đều đặn bôi thuốc nên không có để lại chút sẹo nào. Cũng từ ngày ra viện có thể thoải mái hoạt động, cũng là ngày Lâm Vũ bắt đầu kế hoạch trả thù của mình. Đương nhiên, trước đó phải kể đến vài sự kiện. Một là Lâm Vũ dưới áp bức của Dạ Thần liền kể hết đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, không ngờ anh nghe xong một chữ cũng không nói liền ôm cô vào lòng trong khi Trình Hạo lộ ra ánh mắt như muốn giết người, mạnh mẽ kéo cô về phía mình. Hai là cô sau khi có thể xuống giường liền tới thăm Hàn Minh, sức khỏe của anh không ngờ thực tốt, ngoài việc trên vai có một vết sẹo mờ mờ thì cũng có thể hoạt động bình thường. Quan trọng nhất là khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Vũ liền giật mình cái gì cũng nói không được, sau đó lại cười như điên, rồi lại nhanh chóng xị mặt xuống khiến Lâm Vũ còn nghi ngờ anh ta bị dao đâm vào vai mà thần kinh cũng bị ảnh hưởng. Kết quả của hai sự kiện đó chính là Trình đại thần trở thành một bình dấm chua thực lớn, đi đâu cũng kè kè bên cạnh cô, bất kì lúc nào cũng có thể đổ ra khiến Lâm Vũ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

......

Trời tối đen như mực, chiếc xe ô tô vốn dĩ chạy băng băng trên đường núi lại đột nhiên khựng một chút rồi dừng lại. Người phụ nữ ngồi đằng sau nhíu nhíu mày, hỏi:" Sao vậy"

"Phu nhân, chiếc xe hình như có vấn đề, để thuộc hạ xuống xem"

Người tài xế nhanh chóng đi xuống, vị phu nhân kia ngồi trong xe chờ đợi, nhìn bốn bề xung quanh đều là rừng núi tối om, không hiểu sao có một cảm giác bất an. Hàng ngày bà ta vẫn lên núi lễ phật, đúng giờ liền trở về, trời thì tối mà xe lại hỏng giữa đường khiến bà ta cực kì khó chịu. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy người tài xế báo lại, bà ta nghi hoặc mở cửa kính gọi với ra, đáp lại chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm, nghe mà hoảng sợ. Do dự một chút, bà ta mở cửa bước xuống, vừa quay sang nhìn ngó một chút liền giật mình hét toáng lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất. Chỉ thấy người tài xế vốn to cao khỏe mạnh, lúc này chỉ còn là một cỗ thi thể nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hai mắt mở to, thất khiếu chảy máu trông vô cùng đáng sợ. Bà ta cả người run rẩy muốn chui vào xe lại phát hiện cửa xe từ lúc nào bị khóa mất, bà ta dùng sức đập, kéo vẫn không có tác dụng, cửa không mở ra. Xung quanh trời mờ mờ tối, tiếng gió xào xạc thổi qua, dưới chân còn có một xác chết không nhắm mắt, bà ta sợ tới nỗi cả người run rẩy. Đúng lúc đó, bà ta nhìn thấy từ xa trong ánh đèn mờ có một bóng người đi về phía bà ta, người nọ một thân váy trắng đi một mình giữa đường núi, mái tóc xõa ra, chiếc váy trắng theo đó mà bay bay. Bà ta nheo mắt nhìn kĩ, sau một khắc, hai mắt mở lớn, vội vã "A" một tiếng rồi theo hướng ngược lại chạy trối chết. Bà ta nhìn không lầm, thực sự nhìn không lầm, người phụ nữ đó không có chân, quả thực không có chân!

Mặc cho gió mát táp vào mặt, bà ta cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, khi quay lưng lại liền thấy bóng trắng kia hướng bà ta đuổi theo, trên khuôn mặt bà ta liền đổ mồ hôi lạnh, cước bộ dưới chân không giảm. Đường núi gập ghềnh nhiều sỏi đá, mấy lần bà ta trượt chân ngã xuống, quần áo trên người xốc xếch, búi tóc được chải cẩn thận cũng rối bời.

Nhìn thấy trước mắt là một căn nhà gỗ có đèn sáng, bà ta bất chấp mở cửa chạy vào rồi chốt thật chặt cửa lại. Căn nhà không có ai, bên trong đồ đạc cũ kĩ phủi bụi, chiếc đèn cũng bị gió thổi lung lay như sắp rơi xuống. Bà ta ngồi phịch xuống ở cửa, cố sức gạt mồ hôi trên mặt, cả người run rẩy. Lại nhớ đến lời đại sư nói với mình chiều nay, trái tim bà ta kịch liệt nảy lên:" Con lần sau nên lên núi sớm một chút. Dạo này trên núi có tin đồn về cô hồn dã quỷ chết oán ám hại người, phải cẩn thận"

Chẳng lẽ... chẳng lẽ bà ta thực sự... thực sự gặp cô hồn dã quỷ đó hay sao. Bà ta vội vã lấy chiếc vòng đang đeo trên cổ tay, hai mắt nhắm chặt, vừa xoay tròn chiếc vòng vừa niệm" Nam mô a di đà Phật... con nam mô a di đà... nam mô a di đà Phật... nam mô... Á á á á á á ......"

Tiếng thét chói tai vang lên trong căn nhà nhỏ. Chiếc đèn đã phụt tắt, cửa sổ đang đóng chặt bỗng dưng mở toang, gió từ bên ngoài rít gào khiến cốc chén để trên bàn va chạm vào nhau tạo thành nhưng thanh âm ghê người. Bà ta không ngừng cố gắng lùi về góc phòng, cả người co rúm lại, không nhịn được khóc toáng lên, hai mắt nhắm chặt lại.

"Mở mắt ra... mở mắt ra nhìn xem ai đến thăm bà đây....". Đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang lên khiến bà ta giật bắn mình, hai mắt vô thức mở lớn, khi nhìn thấy người trước mặt thì sợ hãi hét lên, vừa khóc vừa hét, thân mình co rúm lại, lộn xộn cầu xin.

"Đừng hại tôi... tha cho tôi...hu hu... tha cho tôi"

Trước mặt bà ta lúc này chính là bóng trắng khi nãy, mái tóc đen lòa xòa và khuôn mặt trắng bệch, bà ta mở mắt nhìn lướt qua, cô ta không có chân, cô ta thực sự không có chân a.

"Mở mắt ra... nhìn cho kĩ xem tôi là ai..."

Giọng nói phảng phất lạnh lẽo giống như từ địa phủ khiến bà ta mở to mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch kia, cả người càng run rẩy đến lợi hại

"Là cô... Lâm Nhạn... là cô.... đừng... đừng đến đây... tha cho tôi..."

"Tha cho bà.. bà có biết tôi ở dưới đó lạnh lẽo lắm không... tất cả là tại bà... tại bà... xuống cùng với tôi... cùng với tôi"

Bóng trắng kia bay lại gần, ánh trắng hắt lên khuôn mặt trắng bệch của cô ta càng khiến nó thêm kinh dị

"Đừng.... đừng.. xin cô... là tôi sai.... là tôi không nên đốt nhà cô... tôi biết lỗi rồi.... Lâm Nhạn.. tha cho tôi.. tôi biết lỗi rồi"

Bà ta vừa chắp tay vừa quỳ lạy, không ngừng dập đầu cầu xin.

Keng một tiếng, một vật được ném trên mặt đất đến trước mặt bà ta. Đó là một chiếc hoa tai lóng lánh, dưới ánh sáng mờ mờ thoạt nhìn có chút quỷ dị

"Tôi đã bị bà hủy một chân.... tại sao.. tại sao bà còn dám.... tôi chết không nhắm mắt... chết không nhắm mắt....", bóng ma kia không ngừng lẩm nhẩm tiến lại gần, bà ta còn cảm thấy cái gì đó lạnh thấu xương bóp lấy cổ bà ta, cực kì khó chịu

"Hu hu... thả tôi.... xin cô.... là tôi sai rồi.... tôi tưởng cô đã chết... huhu... là tình cờ gặp cô... nên.... nên mới không kiềm chế được.. tháo..... tháo ống thở của cô.... á á.. hu... đừng lại đây... đau quá... tôi.. không...thở được... khụ khụ khụ..."

Bà ta kịch liệt ho khan, cho đến khi sợ hãi lui về góc phòng, lúc này mới phát hiện ánh sáng trong phòng đã được bật lại từ lúc nào. Giữa phòng có một người mặc váy trắng đang đứng giữa còn có vài người khác nữa đứng xung quanh. Khuôn mặt Lâm Vũ tái nhợt, cả người gần như khuỵu xuống, bàn tay run rẩy, ánh mắt sắc lạnh. Là bà. Là bà. Nghiêm Tố Thu. Hóa ra là bà giết mẹ tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.