Chương trước
Chương sau
Cuối cùng cũng về nhà

"Em không biết sao"

Nhìn chiếc hoa tai lóng lánh trước mặt, Trình Hạo thấp giọng hỏi một câu. Lâm Vũ nghe vậy lắc lắc đầu, cô chưa từng thấy chiếc hoa tai này bao giờ, rất có thể là của y tá hoặc bác sĩ nào đó đánh rơi trong thời gian chăm sóc cho mẹ, tuy nhiên, nhìn thiết kế và chất liệu, giá trị của chiếc bông tai này tuyệt đối không nhỏ. Cẩn thận cất nó vào chiếc hộp màu đỏ, đóng nắp lại, trong đầu thầm nhủ rằng ngày mai phải đến bệnh viện một chuyến mới được, rất có thể người nào đó đang lo lắng vì làm mất một vật quý như vậy chăng. Bất chợt, nghĩ đến chuyện gì đó, Lâm Vũ đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Trình Hạo đang ngồi trước mặt

"Anh hai, anh có thấy điện thoại của em không"

"À, có đấy, sáng nay anh thấy điện thoại tắt nguồn đặt trên bàn liền giúp em sạc rồi. Để anh đi lấy cho"

Nói rồi anh liền đứng dậy bước vào phòng mình, nhìn thấy chiếc điện thoại đang được sạc trên giường thì cầm lên, rút dây sạc ra rồi ấn nút mở máy. Sau một hồi nhạc dài, màn hình điện thoại đang tối đén bắt đầu bật sáng, kèm theo đó là những tín hiệu rung không ngừng nghỉ. 50 cuộc gọi nhỡ trong 4 ngày, 56 tin nhắn, tất cả cuộc gọi chủ yếu đến từ người tên là Thần, chỉ có một hai cuộc là của Hàn Minh. Bàn tay đang nắm điện thoại của Trình Hạo bất giác siết chặt lại, mấy ngày hôm trước vì tâm trạng Lâm Vũ không ổn định, điện thoại hết pin lúc nào cũng không biết, cũng chẳng thèm để ý. Nhìn thấy số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trên màn hình điện thoại, mày kiếm nhíu chặt, anh vẫn chưa quên buổi tối hôm đó cô là muốn đi gặp người đàn ông tên Thần kia bị anh ngăn lại, nếu như cô nhìn thấy những thứ này.... Một ngón tay ngập ngừng đặt ở nút "Xóa" lại không cách nào ấn xuống, bàn tay bất giác nắm chặt hơn, tiếp theo đó lại không khỏi cười giễu cợt. Trình Hạo a Trình Hạo, mày từ khi nào trở thành kẻ ngập ngừng không quyết như thế này rồi, không phải ngón tay chỉ cần ấn xuống một nút, cô ấy sẽ mãi mãi không biết không phải sao. Không biết. Không biết thật sao. Nhưng mà, nếu như trong lòng cô ấy thực sự có người đàn ông kia, anh làm sao có thể dễ dàng ấn nút xóa như vậy đây?

Lâm Vũ một tay gắp một miếng thức ăn lên miệng, tay còn lại đón lấy chiếc điện thoại trên tay anh, không để ý rằng khuôn mặt anh đã có chút thay đổi, ánh mắt không rời khỏi cô, chăm chú để ý từng sự thay đổi trên nét mặt dù chỉ là sự thay đổi nhỏ nhất. Trình Hạo, rốt cuộc thì mày đang sợ cái gì đây, sợ cô ấy nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ đó sẽ lập tức bỏ đi, hay là sợ, trong lòng cô ấy vốn chưa bao giờ quên người đàn ông kia? Lâm Vũ không biết lòng người trước mắt đang rối loạn, cô đặt đũa xuống bàn, theo thói quen kiểm tra chiếc điện thoại đang cầm trên tay lại giật mình khi nhìn thấy số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn được báo trên màn hình.

"Em đang ở đâu?"

"Sao em không đến"

"Nhiên, em sao vậy, nghe máy đi"

"Làm ơn, mau bắt máy đi, em đang ở đâu?"

Còn rất nhiều, rất nhiều tin nhắn khác nối tiếp nhau, tất cả đều được gửi từ một người. Sao cô lại có thể quên được chứ, hôm đó vốn dĩ đã hẹn anh đi ăn, sau đó lại đột nhiên biến mất, điện thoại lại tắt nguồn lúc nào không hay, chắc chắn anh ấy sẽ lo lắng chết mất. Một ngón tay muốn ấn vào nút gọi lại, nghĩ đến gì đó lại hơi hơi ái ngại nhìn Trình Hạo đang giả bộ không quan tâm tiếp tục ăn đồ của mình, môi hơi mím, nghĩ gì đó liền thở dài một hơi, đặt chiếc điện thoại sang một bên.

"Anh hai", cô gọi nhỏ

"Ừ", anh đáp một tiếng giống như thực sự không quan tâm, đầu cũng không có ngẩng lên. Chỉ là quen biết đã nhiều năm như vậy, giữa hai người đã có sự ăn ý chưa từng có, nhìn thái độ của anh ấy bây giờ, chắc chắn không phải hoàn toàn thản nhiên như vậy.

"Thần là một người bạn của em, anh ấy mới đi nước ngoài về, anh ấy có lẽ không liên lạc được cho em mới lo lắng"

Cô mở miệng giải thích, anh lại chỉ thản nhiên hỏi lại

"Ồ, vậy sao"

"Anh... không quan tâm sao", nghe như vậy, hai mày cô nhíu lại, thấp giọng dò hỏi

"Ý em là sao. Không phải đó chỉ là bạn em thôi sao, em đâu cần giải thích với anh đâu".

Lúc này anh mới đặt đũa xuống, đầu ngẩng lên nhìn vào cô, đôi mắt màu hổ phách đối diện với một đôi mắt đen tuyền tuyệt đẹp, mày kiếm hơi nhướng lên giống như anh thực sự không quan tâm chút nào. Nhưng mà Lâm Vũ đoán không sai, anh thực sự không thản nhiên như vẻ bề ngoài, giả bộ như vậy, tất cả cũng chỉ để che giấu nội tâm đang không ngừng rối loạn. Không quan tâm, anh làm sao có thể không quan tâm đây, con người ta vốn mang bản tính tò mò, hơn thế lại còn là về vấn đề liên quan đến người mình để ý. Trong đầu anh không ngừng xoay vần những câu hỏi, nhưng quan trọng nhất vẫn là, người đàn ông tên Thần đó, đối với cô, thực sự chỉ là một người bạn thôi sao?

Lâm Vũ nghe thấy anh hỏi ngược lại, không biết trả lời ra sao. Đúng vậy, nếu như chỉ đơn thuần là một người bạn, cô làm sao phải giải thích với anh đây. Nhưng mà, nếu như anh thực sự không quan tâm như vậy, tại sao buổi tối ngày hôm đó đột nhiên nổi giận với cô, hơn nữa còn... còn cưỡng hôn cô nữa. Đôi môi nhỏ nhắn vô thức mím lại, cô rốt cuộc làm sao thế này, cô vốn không phải giải thích với anh, nhưng mà, trong lòng cô... không muốn anh tức giận, cũng không muốn anh không vui.

" Quên đi"

Cô khẽ mở miệng, định nói lại không biết phải nói như thế nào. Không khí giữa hai người vốn đang vô cùng hài hòa, bỗng nhiên vì một vấn đề mà trở nên có chút cứng ngắc. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại vốn được đặt trên mặt bàn bắt đầu rung không ngừng, tiếng nhạc chuống vang lên thu hút sự chú ý của hai người. Lâm Vũ cầm chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt liếc qua tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, lại không dấu vết đảo mắt qua người đối diện, nghĩ nghĩ một lúc rồi đứng lên, đi ra ngoài. Cho đến khi cô đi lướt qua anh, anh mới ngoái đầu lại, ngoài mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt từ người cô, anh chỉ thấy cô khẽ đặt chiếc điện thoại lên tai, loáng thoáng nghe thấy cô đứng ở phía xa, gọi nhỏ một tiếng

"Thần"

Cô nghe điện thoại rất lâu, anh một mặt đứng ở bếp dọn dẹp bát đũa vừa mới ăn xong, mặt khác lại không ngừng dỏng tai lên lắng nghe. Đến chính bản thân anh cũng không ngừng phỉ nhổ hành động của bản thân mình, tình yêu a, thực là biến con người ta thành kẻ mù quáng đa nghi lại lo được lo mất. Nhưng mà nghĩ lại, lo được lo mất, anh rốt cuộc làm sao lo được lo mất đây, cô thậm chí còn chưa cho anh một câu trả lời. Đến khi cô nói chuyện điện thoại xong, anh cũng đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đứng ở bên bếp, úp từng chiếc bát lên giá, quay lưng lại với cô. Bóng lưng anh cao gầy, thẳng tắp, rõ ràng chỉ là một tấm lưng như thế, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy anh giống như đang không vui. Bàn chân chầm chậm bước lại gần, bước được vài bước lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, nhưng mà lần này không phải của cô mà là từ điện thoại anh phát ra. Đợi đến khi anh áp điện thoại vào một bên tai, người bên đầu dây dường như nói gì đó, ánh mắt anh thoáng chốc trầm xuống, khuôn mặt khó coi, giọng nói bỗng dưng cao lên

"Cậu nói cái gì"

Cho đến khi anh và Lâm Vũ cùng nhau đến Hoàng gia, Lâm Phong cùng với Linda đã đứng ở cửa chờ sẵn, chỉ có Lâm Khải là không thấy bóng dáng. Hai người vội vã bước xuống xe, chạy thật nhanh tới, sắc mặt hai người kia khi thấy Trình Hạo thì thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn rất khó coi, nhất là khi thấy Lâm Vũ đi ngay bên cạnh.

"Người đâu?"

"Bị đưa đến đồn rồi. Khải cũng đi theo rồi"

"Lên xe đi, chúng ta đến đó"

Bốn người cùng nhau lên xe, điểm đến chính là đồn cảnh sát cách đó không xa, chỉ là khi chưa đặt chân vào trong đồn liền nghe thấy giọng nói lè nhè chanh chua vô cùng quen thuộc

"Bắt tôi, các anh có quyền gì mà bắt tôi, có biết tôi là ai không"

"Thả tôi ra, có biết tôi là ai không, bố tôi là thư kí thị trưởng, mấy người còn dám bắt tôi nữa sao"

"Tôi muốn gọi luật sư... luật sư... luật sư"

Chỉ thấy một cô gái say khướt tóc tai rũ rượi ngồi bên trong đồn, gần đó còn có một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi, trên cánh tay có xăm vài hình, một tay ôm chiếc đầu đã được băng bó cẩn thận, miệng không ngừng chửi rủa

"Tmd, dám đập ông mày. Tao mặc kệ bố mày là ai, không xong với ông đây đâu"

"Ông mày muốn mày là phúc của mày, tmd lại còn bày đặt làm kiêu"

Những từ ngữ thô tục từ miệng ông ta phát ra, cộng thêm bộ mặt hung dữ và những hình xăm chằng chịt trên cánh tay càng khiến những người ở đó chán ghét, thậm chí mấy tay cảnh sát còn trực tiếp phớt lờ ông ta coi như không thấy. Chỉ là tính ra, giữa một cô gái say và một tên điên, cả hai đều khiến cho người ta đau đầu. Nhìn thấy bốn người Trình Hạo bước vào, Lâm Khải đang nói chuyện vơi cảnh sát trưởng vội vã chào một tiếng rồi chạy ra

"Thế nào rồi"

"Về phía chúng ta thì ổn rồi. Nhưng còn cô ta..."

Lâm Vũ đánh mắt về phía cô gái tóc tai rối bời đang chìm trong cơn say, trong mắt không có một chút thương cảm, có chăng chỉ là sự rét lạnh đến thấu xương. Thật không ngờ, một thiên kim tiểu thư luôn coi hình tượng là trên hết như cô, cuối cùng cũng có một ngày gặp phải cảnh ngộ như vậy. Diệp Tuyền, tôi rất tò mò, cảm giác của cô khi tỉnh dậy, sẽ là thế nào đây?

Đúng vậy, cô gái say mèm ngồi ở đó, tóc tai rũ rượi, quần áo xốc xếch không phải ai khác chính là Diệp Tuyền đã lâu không thấy. Chỉ vài giờ trước, khi Lâm Phong gọi cho Trình Hạo nói rằng Hoàng gia xảy ra chuyện, cô cũng thực không ngờ tới chuyện này lại có liên quan đến Diệp Tuyền. Theo như lời anh nói với cô trên xe khi đang trên đường tới đây, Diệp Tuyền chính là suốt mấy ngày gần đây đều đến Hoàng Gia uống rượu giải sầu, ngày nào cũng say. Cho đến hôm nay, có một tên nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của cô ta, không nhịn được liền tiến đến động tay động chân. Nhưng mà, Diệp Tuyền là ai cơ chứ, khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của người đàn ông kia cùng với bàn tay to béo đang sờ lên người mình, trực tiếp cầm lấy chai rượu trên tay đập thẳng vào đầu của ông ta khiến cho chai rượu vỡ nát, đầu của ông ta cũng không ngừng chảy máu. Trong khi mọi người vây đến, cô ta vẫn mê mê màng màng không biết mình đã gây ra chuyện tốt gì. Mặc dù chuyện này do cô ta gây ra, nhưng mà, dù sao cũng đã xảy ra ở Hoàng Gia, Hoàng Gia cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Tổn thất vật chất không là gì, nhưng còn tổn thất về uy tín lại không thể cứ thế phớt lờ. Đó cũng là lí do họ có mặt ở đây, ngay lúc này.

Khi bốn người đang đứng ngay trước cổng, bỗng nhiên, một chiếc cadillac từ phía xa chạy tới, bánh xe lăn chậm dần rồi dừng lại. Theo đó, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng từ phía trong xe bước ra, khuôn mặt dưới ánh đèn neon giống Diệp Tuyền đến 6, 7 phần. Ánh mắt Lâm Vũ đảo qua một lượt, chỉ qua một khắc liền đoán được người trước mặt là ai. Chỉ là, khi ánh mắt dừng lại ngay trước cổ của bà ta, nhớ đến gì đó, đôi mắt bỗng nhiên mở to, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trong mắt là sự nghi ngờ không thể che giấu. Trình Hạo nhìn theo ánh mắt cô, ngay sau đó cũng không nhịn được nhíu mày, hai mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự khó hiểu. Chiếc vòng cổ bà ta đang đeo, từ màu sắc đến thiết kế đều giống với hoa văn trên đôi bông tai trong chiếc hộp màu đỏ. Chiếc bông tai vẫn còn nằm trong túi xách cô đeo bên người, trong đầu lại bỗng dưng nảy ra câu hỏi, tất cả, chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.