Lâm Vũ nhìn Trình Hạo đứng ngay sau lưng mình, anh nhìn cô mỉm cười ôn nhu, cô hít sâu mộthơi rồi mới từ từ đẩy cửa bước vào, một tiếng két nho nhỏ vang lên bêntai. Tiếng động nhỏ không làm ảnh hưởng đến người trong phòng bệnh, bàvẫn an tĩnh nằm trên giường, ánh nắng từ bên ngoài hắt lên khuôn mặt anổn của bà, yên tĩnh như vậy, lại giống như đã thuộc về một thế giớikhác, khiến cho người ta đau lòng. Cô từ từ bước tới gần chiếc giường,không hiểu sao thấy lòng bất an, anh nhận ra sự thay đổi của cô, nắm lấy tay cô kéo đến bên giường bệnh, đôi mắt chăm chú nhìm vào người trêngiường. Đó là một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt giống cô đến 7 phần,chỉ là dù đôi mắt đã nhắm chặt, nét mặt vẫn vương chút ưu thương.
"Đây là mẹ của em, bà ấy kêu Lâm Nhạn. Mẹ, đây là anh hai của con, người con đã kể với mẹ"
Dù cô có nói, người trên giường vẫn không mở mắt, cô cũng như không nhậnra, tự nhiên giới thiệu hai người. Anh nghe thấy cô nói như vậy, lại cực kì nghiêm túc cúi chào một tiếng, giọng nói trầm thấp mà từ tính vanglên, giống như chắc nịch, giống như khẳng định, lại giống như một lờihứa với người trước mặt.
"Chào cô, cháu là Trình Hạo. Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Vũ Nhi thật tốt, tuyệt không để cô ấy chịu bất cứ thương tổn gì"
Cô nghe anh nói như vậy, chỉ nghĩ đó là lời nói bình thường, giống như anh trai hướng em gái chăm sóc, không để ý nhiều, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-noi-yeu-anh/3035097/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.