Cô nhận thấy ngườiđến là anh, trong lòng báo động, mày nhíu lại, than một tiếng rồi địnhquay lưng bỏ chạy. Chỉ là anh đã nhanh chân hơn, hai ba bước đã chạy đến trước mặt cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô tò mò
"Sao lần nào em thấy tôi cũng chạy. Tôi đáng sợ lắm sao?"
Anh nở một nụ cười tự cho là hiền hòa nhất, nhưng đối với người đã ở bênanh bào nhiêu năm như cô, trong đó có bao nhiêu phần tình cảm, cô thừabiết. Chỉ là bây giờ thực sự không đúng lúc a, anh mà phát hiện ra cáigì thì làm sao.
"Sao anh lại đi theo tôi"
Cô cố tình thay đổi giọng nói, nhẹ nhàng hỏi một câu, dù sao cô cũng không thể lạnh lùng với anh được, dù chỉ là giả bộ.
"Em, có muốn đi theo tôi không"
Anh nói một câu khiến cho cô suýt nữa ngã ngửa, mắt mở to nhìn anh trântrân. Cũng may anh nhanh chóng phát hiện ra lời mình nói dễ gây hiểulầm, vội vã muốn sửa lại
" Cái đó, không phải như vậy, ý tôi là.. lúc trước có thấy em ở căn tin đó, tôi quan sát từ đầu tới cuối. Em,rất có tiềm năng. Tôi là muốn hỏi, em có muốn theo tôi làm việc không"
A. Làm việc. Thì ra ý anh là vậy. Nhưng mà không phải cô đã làm việc vớianh năm năm rồi sao, còn làm cái gì nữa. Nếu như lúc nãy nhìn thấy anh ở đó, cô có chết cũng không có giúp mấy người kia sửa máy đâu. Lâm Vũ mím môi, không chút suy nghĩ liền đáp lại
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-em-noi-yeu-anh/3035087/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.