Buổi sáng, Nhã Thanhbị đánh thức bởi tiếng gọi của Đối Đối. Mắt nhập nhèm, theo thói quenđưa hai tay định bế bé đi vệ sinh, nhưng cánh tay lại bị đẩy ra, cótiếng nói nói thanh lảnh của con nít vang lên.
"Mẹ, nhanh khai báo, hôm qua mẹ đi đâu?" Đối Đối hùng hùng hổ hổ, chất vấn mẹ.
"A.. Đối Đối, con không muốn đi vệ sinh sao, vậy khi nào muốn thì nói vớimẹ, bây giờ mẹ muốn ngủ." Nhã Thanh, chữ được chữ mất nghe Đối Đối nóichuyện, sau đó nằm xuống tiếp tục ngủ. Hôm qua nàng trằn trọc cả đêm mới ngủ được, cũng tại nghĩ đến tên Cố Tử Phong đó nhiều quá.
"Mẹ, tỉnh, trưa lắm rồi còn ngủ gì nữa, nhanh dậy nói cho con biết hôm quamẹ làm gì, ở đâu, sao không đem con theo." Đối Đối quyết kéo mẹ dậy chobằng được, miệng lèo nhèo bên tai Nhã Thanh, làm nàng không thể tiếp tục ngũnữa, bèn ngồi dậy.
"Con mấy tuổi rồi, sao giống bà giàthế, hôm qua mẹ đi kiếm đồ để con luyện tập, con đang ngủ, mẹ gọi hoàimà con không tỉnh nên mẹ đi trước." Nhã Thanh nhăn nhó, đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào trán con gái.
"Nha, mẹ kiếm được gì?" Đối Đối tò mò.
"Không nói, ba hôm nữa lên đường sẽ biết, dậy nào, mẹ cần đi làm vệ sinh cánhân, con cũnh nhanh lên." Nhã Thanh ra vẻ thần bí, sau đó xuống giường, đi làm vệ sinh.
"A, mẹ thật xấu..." Đối Đối bất bình, nhưng thấy mẹ đã đi xa nên chạy theo, cùng đi làm vệ sinh.
______________________________________________________________
"Mẹ, chúng ta đi đâu đây?" Đang trên đường phố đông đúc người qua lại, Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-la-nuong-cuong-buc-cha/1466981/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.