Lúc này, có một nữ tử mặt áo giáp trắng, bước đi ung dung, phong thái tự do tự tại ngắm trời cao. Nữ tử ấy chính là Bạch Đình. Nàng cũng đang trên đường trở về cung của mình. Nàng đang đứng trước cửa chính-cũng là chiếc cửa cẩm thạch và những đường nét chạm khắc vô cùng tinh xảo. Khi nàng đẩy mạnh, chiếc cửa chầm chậm mở ra và cũng là hai hàng tiên tì và tiên đinh đang đứng ngay ngắn, cung kính chào đón nàng: 
- Chúng mừng ngài trở về, tướng quân! 
Nàng thở dài một hơi rồi nói: 
- Lần này, ta chỉ về một mình thôi, không có người của thiên cung theo đâu. 
Nghe câu nói của nàng, họ ngước mặt lên, ngó nghiêng ngó dọc, khi thấy quả thật chỉ có một mình nàng, bọn họ thở phào một hơi như trút bao áp lực, họ nhìn nhau cười mờ ám rồi tất cả họ cùng nhào tới ôm lấy Bạch Đình. 
- Tướng quân cuối cùng tỷ cũng về rồi, bọn muội lo cho tỷ lắm đó huhu 
- Đúng đó tướng quân, ta nhớ cô lắm 
Đối mặt với hành động này Bạch Đình bất ngờ không kịp tránh né khiến bản thân ngã xuống, còn mọi người thì cứ liên tục nhào tới đè nàng không thở nỗi. Nàng bất lực gào lên: 
- Nè...*khụ* mau đứng lên đi....muốn đè ta chết luôn hay sao hả, mau đứng lên! 
Nghe thấy thế đám tiên tì tiên đinh vội vàng đứng dậy, lúc này Kim Đan chạy tới thông báo: 
- Tướng quân chuyện người dặn ta đã chuẩn bị xong rồi, có thể....nhập...tiệc... được....rồi... 
Song cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-van-lac-nhau/2945603/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.