Ách.. có rõ ràng như vậy sao?
“Không có hay không... ban nãy ta thấy gần hồ sen ngoài đó có một chú thỏ nhỏ nên mới tò mò nhìn theo...” Hà Tư Thần chớp đôi mắt màu trà của mình tỏ vẻ vô tội ngây thơ nói... sau đó còn không quên đưa tay ra sau lưng ra dấu với đệ đệ của mình...
Nương... ngươi đừng quá tinh ý có được hay không nha... mỗi lần nương truy vấn hắn cảm thấy đống chất xám trong cái bộ não nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của hắn đang từ từ chết dần... chết dần...
“Phải đó.. thỏ nhỏ trắng như bông thật đáng yêu...bất quá ta không thích thỏ cho lắm... vì chúng thật yếu ớt hơn nữa không xinh đẹp bằng nương... này có chuyện gì sao nương?” đôi mắt tím mờ mịt nhìn phía đang nhìn mình nương thân đôi mắt khó hiểu...
Nhìn phía bán manh vô tội hai tiểu tử cô cảm thấy bất lực thở dài... được rồi... là cô nghĩ nhiều quá... cô không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử... bất quá so sánh cô cùng tiểu bạch thố là chuyện gì xảy ra nha?
Hà Mộng Điệp đỏ mặt nhìn phía đang khúc khích bật cười hai khuê mật thì khẽ lắc đầu như muốn nói *Chỉ là lời trẻ con thôi mà... các ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó... hảo đáng khinh* sau đó cười cười một cách thẹn thùng về phía nhân viên phục vụ bắt đầu gọi món..
“Hảo... hảo... nương sai rồi... đến... chúng ta gọi món đi...” bị nhi tử so sánh với yếu ớt tiểu bạch thố cô cảm thấy thật bất đắc dĩ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-mai-yeu-em/2362491/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.