Bối Ngọc Nhi vội vàng nắm bàn tay lạnh cóng của Mộng Điệp dẫn vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại..
“Mộng Điệp. Ngươi là ngu ngốc sao? Thiên lạnh như vậy sao không khoác thêm vài chiếc áo vào...” Bối Ngọc Nhi nhăn lại đôi mi thanh tú nghiêm túc nhìn phía đang chột dạ Mộng Điệp.. chỉ thấy khuôn mặt cô chợt đỏ lên giọng nói lí nhí như đang lầm bầm lầu bầu... bất quá đôi tai thính của Ngọc Nhi vẫn nghe được...
“Ta... ta không có đồ... Ách... ta chỉ vừa dọn đến đây vài ngày... này...cũng không phải.. nhà của ta...” cho nên bây giờ thật sự thì cô là một người nghèo... nghèo thật nghèo...
Bối Ngọc Nhi chợt sững người vẻ mặt hơi bối rối... sao cô lại quên mất cô nàng này ngay cả chứng minh thư cũng không có thì lấy tiền đâu mà mua đồ mặc... thật là... bàn tay vớ nhanh tới chiếc túi giấy to đặt trên giường rồi đẩy vào lòng Mộng Điệp ra lệnh...
“Đến. Tiểu mỹ nhân. Cười một cái... Từ hôm nay gia quyết định sẽ bao nuôi ngươi.” sau đó vỗ bộ ngực bành bạch như đang nói *hãy tin vào cô.*
Mộng Điệp khẽ giật mình cô nhìn phía túi giấy to đùng trên đùi ngơ ngác nhìn phía đang nở nụ cười đáng khinh cô nương trước mắt...
Ách... này là đang đùa giỡn lưu manh sao? Đôi mắt màu tím mơ hồ nhìn phía Bối Ngọc Nhi... vẻ mặt ngốc manh khiến cô nàng đưa tay tới xoa bóp vài cái vào khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch... cô chạm vào rồi khẽ nhíu mày sau đó áp bàn tay ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-mai-yeu-em/2362429/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.