Du Thừa Ân mệt mỏi trả lại điện thoại sau đó quay lại phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa ra, người đàn ông đang nằm trên giường mơ hồ nhìn cô.
Du Thừa Ân sững người sau đó vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Sau khi kiểm tra một lượt , bác sĩ nói với cô tình hình của anh ấy đã ổn hơn.
Cô thở phào nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào , ngồi xuống một bên giường bệnh, Hàn Thiên Viễn lẳng lặng nhìn cô không nói gì.
Ánh mắt lại càng xa lạ.
Du Thừa Ân lo sợ gọi :"Thiên Viễn.."
Hàn Thiên Viễn mệt mỏi hỏi :"Cô là ai?"
Điều lo sợ nhất cũng đã đến , Du Thừa Ân không thể kìm nén được mà bật khóc :"Anh dám quên em ? Thiên Viễn anh quá đáng lắm, việc gì anh cũng có thể làm được , em ghét anh..."
"Anh đã làm mọi thứ để được gặp em , để khi có thể gặp lại không nhớ mục đích của mình là gì"
"Anh không nhớ ra , em sẽ về cưới Cẩn Dịch đấy"
Hàn Thiên Viễn bật cười :"Em dám?"
"Anh.." Du Thừa Ân nghẹn ngào thốt không nên lời , dùng tay đánh nhẹ vào ngực anh.
Hàn Thiên Viễn nhẹ cử động cánh tay giữ cổ tay cô lại cười khổ:"Đau anh"
Du Thừa Ân khựng lại lau nước mắt lo lắng hỏi :"Đau lắm không anh hức"
"Không đau bằng việc nghe em cưới người khác"
Du Thừa Ân cúi gằm mặt xuống , xấu hổ không dám đối diện :"Thiên Viễn , em xin lỗi"
Hàn Thiên Viễn kéo cổ tay cô lại :"Nếu thấy có lỗi , vậy hôn anh đi"
"Anh đã như vậy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-chi-yeu-em/420983/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.