Hôm khai trương , Du Thừa Ân đến gặp Tô Lam thì mới bất ngờ khi cô và Vương Mạo đang qua lại với nhau.
Du Thừa Ân vui vẻ nói với Vương Mạo :"Cảm ơn anh , chắc hẳn thời gian qua anh đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều"
Vương Mạo đã tháo đi những chiếc nhẫn sáng chói trên tay , chỉ còn chừa lại một cái cũng không khỏi bắt mắt.
Anh đưa tay gãi đầu nói :"Chị dâu , trông chị vẫn xinh như thế , người nào đó nếu nhìn thấy chị như vậy nhất định sẽ hối hận cho mà xem"
Tóc của Du Thừa Ân đã dài đến ngang sống lưng , nhưng cô cũng không cắt , để tóc dài trông cô càng trẻ trung và xinh đẹp.
Du Thừa Ân mỉm cười nói với Vương Mạo :"Đừng gọi em như vậy nữa"
Vương Mạo vô thức nhíu mày :"Chị .. có người khác rồi sao?"
Không phải là anh ấy không muốn mà là có chút không thích ứng .
Cô ấy nói :"Ai cũng nên cho mình một cơ hội mà phải không? Cơ hội để mở lòng , cứ sống trong quá khứ như vậy, chính bản thân mình là người đau lòng thôi. Nếu ai cũng như em , thì bây giờ anh cũng không quen được Tô Lam đúng chứ?"
Vương Mạo vô thức siết lấy tay Tô Lam , nhưng cô gái lại buông tay anh ra , mếu máo ôm lấy bạn thân mình :"Ân Ân , chắc cậu đã rất đau lòng , mình hiểu mà.."
Bởi vì cô gái ấy cũng đã từng trải qua.
Du Thừa Ân mỉm cười vỗ vỗ vào lưng cô an ủi :"Ngày vui không được khóc"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-chi-yeu-em/420975/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.