Hai người họ lại đan tay nhau lên máy bay trở về Trung Quốc.
Về đến đây đúng là dễ thở hơn nhiều , Du Thừa Ân ngồi lên vali được anh kéo đi mãn nguyện.
Có cậu bé đi qua cứ nhìn theo cô , sau đó cô loáng thoáng nghe nhóc đòi mẹ cho lên vali ngồi kéo giống vậy.
Hình như mẹ đứa bé không đồng ý nên đứa bé đã khóc òa lên ở sân bay .
Du Thừa Ân bật cười , người đàn ông quay lại nâng chiếc mũ lưỡi chai che khuất cả mắt cô lên , véo má cô một cái.
Vương Mạo đã đứng dựa vào xe chờ hai người, mất kiên nhẫn hô lên :"Ôuuu nhanh thôi nào"
Mẹ cô dạo này đã thường xuyên ở lại bệnh viện nhiều hơn , cô cũng ở lại khách sạn với anh thường xuyên.
Biệt thự của anh cô đã từng ghé qua , nhưng anh không đưa cô về đó mà thường xuyên về khách sạn thì cô cũng ngấm ngầm nghĩ anh có chuyện gì khó nói.
Hàn Thiên Viễn chưa bao giờ nhắc về gia đình mình , cô cũng không bao giờ hỏi .
Anh biết cô đang chờ một ngày anh có thể sẵn sàng kể cho cô nghe mọi thứ nhưng anh lại vờ như không hề để tâm.
Ngày nghỉ đông thứ bảy , Hàn Thiên Viễn ngồi ở sofa đọc tạp chí .
Cô gái vừa từ cửa hàng tiện lợi gần đó chạy về , xách theo một hộp trái cây rất to chui qua tay ngồi vào lòng anh.
Anh ôn nhu ôm lấy cô vào lòng nói :"Đừng quậy"
Du Thừa Ân đung đưa hộp trái cây trong tay cười nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-chi-yeu-em/420955/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.