Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau
Giờ nghỉ trưa hôm nay , Du Thừa Ân nhìn thấy Vương Mạo bước vào thang máy dành riêng cho tổng tài , cô vuốt vuốt cằm nghĩ ngợi chắc Hàn Thiên Viễn cũng có ở trong đó sau đó chạy theo. Đúng như cô nghĩ , mở cửa ra là thấy anh liền chạy qua bổ nhào vào lòng người đàn ông đang nhàn nhã dựa lưng vào sofa , anh cũng dang rộng vòng tay ra đỡ lấy cô gái. Vương Mạo ho hai tiếng "khụ khụ" như để nhắc nhở có người ở đây , Du Thừa Ân vờ như không quan tâm đặt lên cằm anh một nụ hôn. Tiếng chuông điện thoại của Lục Thăng vang lên làm thu hút ánh nhìn của mọi người , vẻ mặt không nghiêm túc thường ngày bỗng dưng trở nên ôn nhu , anh bắt máy dịu dàng nói :"Anh nghe?" Không biết đầu bên kia nói gì , liền nghe anh ấy vui vẻ trả lời :"Được rồi" Sau đó anh ấy đưa mắt lên nhìn đồng hồ nói tiếp :"Hai tiếng nữa anh về nhé?" Những người như Hàn Thiên Viễn hay Vương Mạo đều đã chịu cảnh này thường xuyên , chỉ có Du Thừa Ân lần đầu thấy anh ấy ôn nhu như vậy lại có vẻ buồn cười , cô nhẩng đầu nhìn Lục Thăng nói :"Vợ anh sao?" Lục Thăng gật đầu nói :"Hình như hai người chưa được gặp nhau nhỉ? Bữa nào cùng nhau dùng bữa một chút nhé?" Du Thừa Ân suy nghĩ không lâu liền nói :"Tối nay anh với cô ấy bận sao?" Lục Thăng tay xoay bút nói :"Không bận , chỉ là cô ấy bảo muốn ăn bánh bông lan ở gần công ty" Cô "ồ" một cái rồi lại gật gù tỏ vẻ ngưỡng mộ, Hàn Thiên Viễn cúi người hỏi :"Em có muốn ăn gì không?" Du Thừa Ân xua tay vội vã từ chối:"Em đã ăn trưa rồi , không đói" Vương Mạo chịu đựng nãy giờ bức xúc đứng dậy chỉ tay vào ba người nói :"Mấy người được lắm , ngược cẩu độc thân như tôi" Sau đó anh ấy hùng hổ xoay người định ra ngoài. Du Thừa Ân gọi với theo :"Ấy ấy Vương Mạo , ở lại đi tối cùng bọn chị dùng bữa" Vương Mạo nghe đến dùng bữa liền quay lại ngồi xuống hớn hở hỏi :"Dùng bữa? cùng ai?" Du Thừa Ân dùng ngón tay vỗ vỗ cằm nhìn Lục Thăng hỏi :"Tối nay hai người có rảnh rỗi hay không ? cùng nhau dùng bữa đi" Lục Thăng đồng ý , sau đó cô đưa mắt nhìn Vương Mạo cười nói :"Vậy để tôi rủ thêm Tô Lam nữa , cô ấy chắc sẽ cùng đến với Hải Đường" Vương Mạo dù đã quen biết hai người đã lâu nhưng lại chưa cùng bọn họ đến hộp đêm bao giờ , hoàn toàn không biết cô còn có quen cả Tô Lam và Hải Đường . Anh có chút ngơ ngác hỏi :"Chị quen Hải Đường sao?" Du Thừa Ân gật gù :"Tô Lam là bạn thân của chị đấy , đương nhiên là sẽ quen biết Hải Đường rồi" Vương Mạo xoa cằm :"Vậy có khi trước kia chúng ta cũng từng gặp qua nhau rồi đó rồi cũng không chừng" Du Thừa Ân bật cười xoay người vươn tay vỗ vỗ má Hàn Thiên Viễn nói :"Cậu thì có thể , còn Hàn Thiên Viễn chắc chắn chưa bao giờ gặp qua , bởi vì anh ấy đẹp trai như thế chắc chắn sẽ để lại ấn tượng" Vương Mạo bĩu môi không phục :"Em cũng không kém anh ấy đâu nhé?" Nói xong anh ấy hất tóc một cái , bàn tay đeo đầy nhẫn kim cương hột xoàn bị ánh nắng hắt lại làm chói mắt , Du Thừa Ân hay cả Hàn Thiên Viễn đều vô thức nhíu mày , anh tức giận quát :"Cậu bỏ tay xuống cho tôi" Vương Mạo tỏ vẻ tức giận vòng tay ngồi bệt xuống ghế , sau đó mới nhận ra vò đầu khóc lóc :"Vậy là tối nay ai cũng đều có cặp sao?? Tôi không đi , không đi đâu!!" Biết Vương Mạo là người ưa thích náo nhiệt không thể nào từ bỏ bữa tối này , Lục Thăng phất tay nói :"Vậy cậu ở nhà đi , sáu người bọn tôi đủ rồi" Vương Mạo vo nắm giấy ném vào người Lục Thăng , mọi người phì cười . Du Thừa Ân không trực tiếp gọi cho Tô Lam mà nhắn tin . Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu thì Tô Lam nhắn qua nói ba câu đồng ý. Khi Du Thừa Ân bảo nếu Hải Đường rảnh rỗi thì rủ anh ấy đi cùng , vậy mà Tô Lam lại nói dạo gần đây hai người cãi nhau nên không nói chuyện. Du Thừa Ân rời mắt khỏi màn hình sau đó nhìn Vương Mạo nói :"Hên cho cậu rồi nhé , tối nay Hải Đường không đến , cậu lại có bạn cùng bị ngược rồi"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau