Vừa vào đến nhà Du Thừa Ân đã vùng vẫy nói :"Thả tôi xuống"
Hàn Thiên Viễn bật cười :"Có đi được không?"
"Tôi nhảy lò cò cũng được"
Hừ , lại còn nhảy lò cò . Hàn Thiên Viễn vẫn chắc nịch để cô xuống sofa sau đó còn quỳ một chân xuống giúp cô tháo giày.
Du Thừa Ân lúng túng không biết nên làm gì thì Hàn Thiên Viễn đã nắn chân cho cô khiến cô kêu lên một tiếng :"Aaa"
Lúc này anh mới bật cười đứng dậy hỏi :"Có hộp thuốc không?"
Cô chỉ vào cái hộp nhỏ trên tủ sau đó Hàn Thiên Viễn lấy chúng lại , thoa cho cô một chút kem mỡ lên chân .
Lúc cô ấy vuốt vuốt tóc anh còn nhìn thấy cùi trỏ bị xước.
Anh lấy bông thoa thuốc đỏ lên cho cô , còn cẩn thận dán băng lại.
Thấy anh nghiêm túc như vậy , Du Thừa Ân bật cười .
Anh hỏi :"Cười gì?"
Du Thừa Ân không trả lời vấn đề này mà hỏi một chuyện khác :"Tại sao anh lại đến đây?"
Hàn Thiên Viễn mím môi im lặng , sau đó nói :"Nhớ em rồi"
Cô cúi đầu không muốn đối diện với cặp mắt của anh thế nhưng Hàn Thiên Viễn lại từ từ nâng cằm cô lên , khuôn mặt đầy vẻ chân thành nói :"Thời gian qua , anh thực sự nghĩ rằng mình chỉ hứng thú nhất thời giống như lời em nói , nhưng những ngày không có em ở bên cạnh anh mới biết anh thật sự nghĩ sai rồi.."
"Du Thừa Ân , những gì trước kia có thể nói anh đã nói , hiện giờ anh chỉ muốn hỏi em một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-doi-kiep-kiep-chi-yeu-em/420941/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.