Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Vương Mạo và Lực Thăng , cả hai nhìn nhau . "Sao tôi có cảm giác vì Thừa Ân không còn ở đây nên cậu ấy mới về vậy" Lục Thăng cất giọng dò hỏi . "Không phải cảm giác đâu , mà đó là sự thật" Lục Thăng kéo ghế lại gần Vương Mạo , nhìn quanh sau đó hỏi :"Chuyện tình một đêm là sao , cậu mau kể cho tôi" Vương Mạo , tên nhiều chuyện bắt đầu đem hết những gì mình biết kể lại cho Lục Thăng nghe , Lục Thăng cũng kể lại cho Vương Mạo những chuyện anh ấy biết , cả hai nghe xong liền suýt xoa . Lục Thăng thốt lên :"Không phải Thiên Viễn nhà ta lại thực sự để ý đến Du Thừa Ân rồi chứ?" Ngẫm lại những hành động của Lục Thăng kể lại cùng với chuyện hồi nãy , Vương Mạo bị câu nói này làm cho sững người . Nhưng chỉ trong giây lát anh liền xua tay nói :"Xùy , không thể nào , anh ấy không thể dính vào tình yêu , anh ấy tự biết chừng mực , chúng ta không cần để ý" Lục Thăng cũng gật gù đồng ý . Lúc này Hàn Thiên Viễn trực tiếp lái xe về biệt thự . Quản gia mở cửa sau đó cung kính chào anh sau đó nói :"Ông chủ vừa mới ghé thưa cậu" Ông chủ ở đây là ba của Hàn Thiên Viễn , anh ta nhíu mày sau đó gật đầu hỏi :"Ông ấy đi chưa bác?" Quản gia Lâm vẫn cúi đầu nói :"Vẫn chưa , ông ấy đang ngồi bên trong chờ cậu về" Hàn Thiên Viễn nghe xong liền lắc chìa khóa xoay người lại đi thẳng ra ngoài , lên xe nổ máy đi mất tiêu . Quản gia thở dài quay trở vào nhà , ông Hàn sắc mặt không hề tốt hỏi quản gia :"Thiên Viễn đâu?" Quản gia cúi người thuật lại :"Cậu ấy vừa về đã đi rồi ạ" Ông Hàn đen mặt ném thẳng bình trà vào tường , người hầu ai nấy đều lo sợ tránh đi một góc . .. Bên kia Hàn Thiên Viễn trực tiếp đến hộp đêm của người yêu Tô Lam , anh rất thường xuyên đến đó , chủ hộp đêm là Hải Đường , anh đi cùng Vương Mạo nhiều năm cũng gọi là có chút thân quen nhưng Vương Mạo dường như khá thân với Hải Đường . Hàn Thiên Viễn vừa đến đã đụng ngay Hải Đường , anh ấy hồ hởi chào đón :"Thiên Viễn lại đến à? đến kia cùng uống một ly" Hàn Thiên Viễn cùng Hải Đường ngồi vào bàn , ở đó còn có một số người khác , anh cũng biết sơ qua . Người đàn ông nhảy lên sân khấu bỗng dưng lột áo , cơ bắp cuồn cuộn lộ ra , Hàn Thiên Viễn đưa mắt nhìn lướt qua lại nhớ đến người đàn ông trong màn hình của Du Thừa Ân . Mẹ kiếp , cô ta lại thích kiểu đấy . Hàn Thiên Viễn nhìn kiểu gì cũng chướng mắt tên trên sân khấu kia , anh đưa tay liên tục uống hết ly này đến ly khác . Lúc đã ngà ngà say , anh loáng thoáng nghe Hải Đường gọi:"Ân Ân , bên này" Ánh sáng đỏ xanh trong hộp đêm , Du Thừa Ân không nhìn rõ được tất cả mọi người nên không hề để ý đến Hàn Thiên Viễn . Hàn Thiên Viễn nhìn thấy Du Thừa Ân tiến lại chỗ Hải Đường , anh nhíu mày . Du Thừa Ân sao lại quen được Hải Đường? bọn họ có quan hệ gì ? Ánh mắt anh dính chặt lên người cô , nhìn cô từ từ bước lại trước mặt Hải Đường , lại nhìn hắn ta vỗ vỗ lên ghế bên cạnh nói :"Em ngồi đây đợi chút" Tiếng nhạc quá lớn , Du Thừa Ân ngồi xuống ghé vào tai Hải Đường nói :"Tô Lam đâu rồi anh!!" Ở góc Hàn Thiên Viễn , anh còn tưởng hai người hôn nhau , ly rượu trong tay bị anh bóp mạnh thiếu chút lực nữa là vỡ tan tành . Hải Đường cũng quay qua nói lại vào tai Du Thừa Ân :"Cô ấy .." Còn chưa nói xong , Hàn Thiên Viễn mới từ bên kia đã nhanh chóng xuất hiện cầm lấy tay Du Thừa Ân kéo cô đi . Cô lúc này mới nhìn rõ mặt Hàn Thiên Viễn , có hơi bất ngờ , lực tay anh ấy rất mạnh khiến cô thoáng chút nhói . Du Thừa Ân cố gắng nán lại sau đó vẫy tay với Hải Đường , đưa một tay lên miệng hét lên :"Em có chút chuyện" Hải Đường không biết quan hệ giữa Hàn Thiên Viễn và Du Thừa Ân là gì , anh ta có chút sửng sốt sau đó hơi cau mày lại . Bên này , Hàn Thiễn Viễn thấy cô như vậy nữa thì càng tức giận kéo cô đi nhanh hơn , ra đến xe , Du Thừa Ân đau đến mức vung tay ra nói :"Anh bị thần kinh à?" Hàn Thiên Viễn có chút say , anh kéo cô lại , giữ lấy eo ép cô vào xe , cúi sát nói :"Em với Hải Đường là sao?" Hơi rượu phả vào mặt cô làm cô thoáng chút đê mê , sau đó lắc đầu nói :"Tôi với anh ấy làm sao liên quan đến anh à?" Hàn Thiên Viễn cúi người , đặt môi lên môi cô , hơi men từ anh truyền sang cô làm cô thoáng ngây người , lúc hốt hoảng định đẩy anh ra thì Hàn Thiên Viễn đã nhanh hơn một tay mở cửa xe đẩy cô vào trong . Du Thừa Ân hốt hoảng lùi sát vào cửa bên kia nói :"Anh làm cái gì vậy !!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73
Chương sau