Chương trước
Chương sau
Thu ý dần đầy.

Gió đêm nhẹ lướt trên mặt mang theo cái lạnh thấu xương.

Một nam tử trẻ tuổi vận hoa phục đứng bên cửa sổ, hờ hững nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Đó là một người vô cùng tuấn tú, đôi mắt phượng hơi xếch lên, khóe môi mỏng khẽ cong, dù không cười cũng lẩn khuất nét phong tình.

Giờ phút này dù ánh mắt ghim ngoài cửa sổ, cổ tay phải của hắn cũng không ngừng phất quạt giấy.

Xòe ra, thu lại. Thu lại, xòe ra.

Lặp lại hơn mấy mươi lần, bỗng hắn “phạch” một tiếng mở quạt ra đến cực hạn, vô cùng đắc ý phe phẩy, trên môi cong lên thành một nét cười nhạt như có như không, đầy ắp phong tình.

Hồng y nữ tử đang đứng ở bên cạnh lập tức vỗ tay hô nhỏ, “Chúc mừng bảo chủ khỏi hẳn, rốt cuộc đã có thể dùng quạt thuần thục trở lại. Đoạn thần y quả nhiên là diệu thủ hồi xuân y thuật cao minh, không uổng công bảo chủ lấy hai bình thuốc giải ‘Ảo mộng’ để trao đổi.”

Lý Phượng Lai thản nhiên “ừm” một tiếng, hai mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt thoáng cười.

Liên nhi giỏi nhất chính là quan sát sắc mặt mà phát ngôn, vừa liếc mắt đã nhìn ra tâm tình hắn không vui, vội chuyển thành giọng than thở, “Chỉ tiếc bảo chủ nhiều năm trên giường, võ công đã hoang phế hơn nửa.”

“Võ công luyện lại lần nữa là được, có gì mà quan trọng?” Lý Phượng Lai huơ cây quạt trong tay, không nhanh không chậm nói, “Chẳng qua trước đó ta phải đi gặp một bằng hữu cũ đã.”

“Lâm công tử?” Mặt Liên nhi cứng lại, cẩn thận nói, “Bảo chủ, lúc trước khi ta cứu ngươi từng đáp ứng nhị công tử của Lâm phủ……”

“Chỉ cần cậu ta bằng lòng cứu người, ta tuyệt đối sẽ không làm khó huynh đệ họ?” Lý Phượng Lai tiếp lời nàng, tia lạnh trong mắt lóe lên, cười nói, “Ngươi nhìn ta… giống loại chính nhân quân tử giữ chữ tín đó sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Tốt. Chuyện ta phân phó ngươi đã tìm hiểu rõ chưa?”

Liên nhi gật đầu nói, “Lâm công tử có hẹn vài nhân sĩ giang hồ cùng đi Tây Vực tìm tin tức ma giáo, tối nay ngụ khách điếm bên cạnh, sáng mai sẽ xuất phát.”

Nàng ngừng một chút, thanh âm càng lúc càng nhẹ, “Bảo chủ định tìm y báo thù sao?”

“Phải.” Lý Phượng Lai híp mắt cười cười, sảng khoái đáp, “Ngươi nói ~ Ta nên trả thù như thế nào mới tốt đây?”

“Nếu bảo chủ đã hận y đến vậy, vậy cứ dứt khoát cho y một đao đi.”

“Một đao? Vậy chẳng phải rất lợi cho y rồi sao?” Lý Phượng Lai nâng quạt lên che nửa mặt, đôi ngươi sâu thẳm, trầm giọng nói, “Ngày trước Lâm Trầm đã nợ ta bao nhiêu, bây giờ ta đều phải đòi lại bằng hết.”

Vừa nói, tay trái vừa chậm rãi siết lại, đáy mắt dần hiện lên ý cười.

Nét cười phong tình động lòng người này chỉ khiến Liên nhi lạnh người sởn gáy, nàng do dự nửa ngày mới dám mở miệng nói, “Trong quá khứ bảo chủ từng kết thù với không ít người, hiện giờ võ công chưa khôi phục, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Ta biết. Ta đã trải qua một lần, chẳng lẽ còn muốn thêm lần thứ hai?” Lý Phượng Lai lạnh lùng cười, nhẹ nhàng xoay người thong thả bước ra cửa.

Thân thể hắn quả thật chưa khỏi hẳn.

Tay cầm quạt vẫn còn chút cứng ngắc, đi lâu chân sẽ đau, nếu gặp kẻ địch ngay lúc này đúng là rất nguy hiểm. Nhưng hắn thật sự đã không nhẫn nổi nữa, bất luận thế nào cũng phải gặp mặt Lâm Trầm một lần.

Hai khách điếm cách nhau không xa nhưng Lý Phượng Lai phải mất nhiều sức lực mới đi hết đoạn đường ngắn ngủi này. Sắc trời đã tối, đúng giờ cơm chiều, trong đại đường người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Lý Phượng Lai chọn một góc khuất ngồi xuống, từ xa nhìn thấy Lâm Trầm đang uống rượu chuyện phiếm cùng với vài tên nhân sĩ giang hồ.

Chỉ mấy tháng không gặp, người nọ dường như càng hao gầy, gương mặt luôn tái nhợt, lúc nói chuyện thoáng hạ mắt, phảng phất chút ngượng ngùng.

Tuyệt đối không phải loại Lý Phượng Lai thích.

Nhưng không rõ vì sao lại không cầm lòng được cứ nhìn rồi lại nhìn, vô phương rời mắt.

Không bao lâu sau, Lâm Trầm đứng lên kính rượu, kết quả không cẩn thận hất bát canh bên tay, bị canh nóng hắt cả vào người. Y lập tức đỏ bừng mặt, đôi gò má tái nhợt nhuộm lên diễm sắc mỏng manh khiến kẻ khác chỉ muốn cắn một ngụm lên đó.

Đúng là ngốc tử.

Tay chân vụng về như vậy mà đòi đi đối phó ma giáo? Thật không biết tự lượng sức.

Lý Phượng Lai vừa nghĩ vừa nhếch môi, cúi đầu bật cười.

Nhưng rất nhanh sau đó đã kinh ngạc nhận ra bất kể lúc kính rượu hay lau y phục, Lâm Trầm hầu như đều không dùng đến tay trái.

Tay y làm sao vậy? Bị thương sao?

Lý Phượng Lai nhíu mày, ánh mắt chăm chú dõi theo mới thấy rõ tay trái Lâm Trầm đang buông thõng bên người ── năm ngón tay không thẳng, mu bàn tay vốn trắng nõn trơn láng đã bị vạch lên một vết sẹo dữ tợn.

Tại sao lại có vết sẹo đó?

Lý Phượng Lai thấy ngực khó chịu mới thu lại tươi cười, siết chặt quạt trong tay, dưới đáy mắt cơ hồ nổi lửa. Nhác thấy Lâm Trầm trở về phòng thay y phục, hắn vội vàng theo sau, chắn đường ngay chỗ rẽ trên hành lang.

Lâm Trầm đột ngột gặp lại hắn đương nhiên giật mình, lộ vẻ mờ mịt chốc lát nhưng lập tức khôi phục lại, khẽ cười nói, “Lý công tử, cuối cùng ngươi đã tới.”

Giọng điệu ôn hòa bình thản như đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ Lý Phượng Lai hiện thân.

Lý Phượng Lai không nói lời vô nghĩa, nắm tay trái Lâm Trầm lên tỉ mỉ xem xét vết sẹo, hỏi, “Tay ngươi là sao? Tên nào lớn gan, cả tay của minh chủ đại nhân tay cũng dám đả thương?”

Sắc mặt Lâm Trầm càng trắng bệch, nhưng vẫn gượng cười, nhẹ nhàng nói, “Là tự ta.”

“A?”

“Dù sao sau này cũng không đánh đàn nữa, để lại tay cũng không ý nghĩa gì.” Lúc y nói vẫn dùng giọng tĩnh lặng như mặt hồ, cả mí mắt cũng không chớp.

“Ngươi……!” Lý Phượng Lai tức nói không nên lời.

Nam tử trước mặt rõ ràng mang dáng vẻ ôn nhu trầm tĩnh, vì sao bản chất lại hung ác đến vậy? Ngày trước phế võ công của hắn thì thôi, bây giờ ngay cả thân thể của chính mình cũng dám thương tổn …

Lý Phượng Lai oán hận cắn cắn quạt, rồi lại không hiểu nổi tại sao mình nổi giận. Trước kia lúc bị chặt đứt gân tay gân chân hắn còn chưa buồn bực nữa là.

Nhớ lại chuyện trước đây, Lý Phượng Lai mới đột nhiên nhớ lại mục đích hôm nay tới.

Đúng, hắn tới báo thù, tự dưng nổi giận vô nghĩa làm gì?

Nghĩ rồi hít một hơi thật sâu, rốt cuộc áp chế được cơn tức giận, thay lên một bộ dáng tươi cười ngả ngớn, phất qua phất lại cây quạt trong tay, nói, “Minh chủ đại nhân hẳn biết vì sao ta tới đây?”

Lâm Trầm gật đầu, nhìn quanh, nói, “Ở đây nhiều người hỗn tạp không tiện, chúng ta đổi chỗ khác đi.”

“Có gì không tiện? Minh chủ đại nhân cho rằng ra muốn so kiếm với ngươi sao?”

“Không phải ngươi tới để giết ta?”

“Há.” Lý Phượng Lai nghe xong không nhịn được cười, chớp mắt nói, “Nếu kết thúc sinh mạng của ngươi đơn giản như vậy chẳng phải ta rất thiệt thòi sao?”

Lâm Trầm ngẩn người nhìn quạt trong tay Lý Phượng Lai càng phất càng nhanh, bỗng cảm thấy choáng váng.

Lại trúng độc.

Y biết rõ điều này, cũng không giãy giụa, yếu ớt ngã về phía trước.

Lý Phượng Lai duỗi tay ra ôm đối phương vào lòng, cười đến môi mắt cong vút, “Xưa nay ta ân oán rất rõ ràng, ngày trước ngươi nợ ta cái gì, chỉ cần theo đó trả lại là xong.”

Lâm Trầm hoang mang, run giọng hỏi, “Là ý gì?”

Lý Phượng Lai từ tốn nâng cằm y lên cẩn thận ngắm nhìn một lát, sau đó mới cố tình ghé sát lỗ tai y thổi thổi, giọng khinh bạc, “Chỉ với loại dung mạo này, dù có bán vào thanh lâu cũng chẳng mấy tiền. Chỉ là, hương vị của võ lâm minh chủ, ắt hẳn có không ít kẻ muốn nếm thử đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.