Ngày 1 tháng 2 năm 2015, 7 giờ sáng giờ Việt Nam, tại sân bay Tân Sơn Nhất. Bốn người chúng tôi, ba lớn một nhỏ vừa bước ra đã thấy gia đình ba đứa, cảm xúc trong lòng như muốn vỡ tan ra sau bao nhiêu lâu nén giữ. Người tôi mong nhớ từng đêm ngày tháng năm, nơi xa chỉ được nhìn thấy mẹ cha qua một cái màn hình, luôn muốn được vùi mình vào lòng mẹ ôm ấp và cảm nhận từng thớ da miếng thịt ấm áp đó. Sau 2 năm, cuối cùng tôi cũng làm được điều đó. - Mẹ... con nhớ mẹ lắm ! - Nhớ mẹ không nhớ ba hả ? - ba - Cả chị nữa ! - chị 2 - Coi kìa, khóc lóc gì... làm mẹ rồi còn khóc, hôm qua chẳng phải mới vừa nhìn thấy sao ? - Làm sao bằng bây giờ được! - Cu Shin đâu tới đây ông ngoại ẵm coi, xem cháu cưng có được chăm kỹ không ! - ba Tôi đưa cu Shin cho ba ẵm, ba rất thích... cu Shin nũng nịu đáng yêu thì ai mà chẳng thích. Mẹ đẩy tôi ra nhìn kỹ tôi từng chút một. - Con gái mẹ lớn rồi, xem kìa... xinh đẹp trắng trẻo hơn nhiều, cao hơn trước mà còn tóc hồng nữa chứ... con rất xinh đó. Mẹ nghẹn ngào đến cứng họng không nói được gì, chỉ có thể nhìn tôi mà cười hạnh phúc mãn nguyện thôi, biết nói gì nữa... nhìn thấy được con mình bao lâu không được chạm vào mà giờ đây trước mặt mình trưởng thành hơn thì còn gì hạnh phúc bằng. Nhỏ Nhi cũng được gia đình ra đón nồng nhiệt, nhỏ tạm biệt tôi và gia đình rồi cùng phụ huynh ra về. Còn Gia Huy... im lặng nhìn chúng tôi sum họp gia đình, anh ấy đang rất tủi thân đây. Anh Sang bận họp quan trọng nên không ra sân bay được, còn gia đình anh thì không chấp nhận công việc của anh nên vẫn còn giận Huy vì nói dối để đến Provence. - Anh Huy tới đây, anh cũng là gia đình của em mà, anh là papa Huy của cu Shin đó. - Anh... - Lại đây mẹ nhìn chút coi... con đẹp trai hơn trước rồi đó, tóc đỏ chín chắn, con trai... sẽ thành công. - mẹ - Con cảm ơn ! - Mình về nhà đi mẹ, con mệt quá muốn ngủ chết đi được. - Mọi người về trước, con có việc cần giải quyết, tạm biệt. Gia Huy nói rồi kéo vali ra taxi đi mất, có lẽ anh không muốn phá hỏng không khí gia đình tôi. *** Xa quê hương, giờ đây có nhiều đổi mới... ẵm cu Shin trên tay tôi nhớ đến người mình cố quên không muốn nhớ, đã nhiều lần tôi nghĩ tới tình huống mình và người đó gặp lại sẽ thế nào, nhưng tôi lại không nghĩ được trọn vẹn vì đó vẫn còn là nỗi sợ hãi tạm thời vẫn chưa vượt qua. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất đừng nên gặp lại, vì tim tôi đã được tạm chữa lành từ 2 năm trước... ngày mà cu Shin sinh ra đời. Mắt không thấy thì tim không đau, tôi sợ đau tâm hồn hơn thể xác. Tuy mọi thứ theo thời gian sẽ thay đổi, nhưng chỉ là hình thức, là vẻ bên ngoài thay đổi còn bên trong sẽ không có gì thay đổi vì nó đã trở thành một vết sẹo xấu được mình giấu kín. Căn nhà yêu dấu, chẳng có gì thay đổi từ trong ra ngoài. Mọi đồ dùng trang trí vẫn không có gì mới, cái mới mà tôi biết khi vừa về nhà là căn nhà cấp 4 cạnh nhà tôi giờ đã được sửa sang lại thành gara để xe hơi. Anh Sang đã mua lại căn nhà đó để chứa xe, dù sao căn nhà đấy cũng nhỏ chứ không to. Còn phòng tôi... nó vẫn vậy, và rất sạch sẽ. Cái khác giờ đây là có thêm cu Shin về bầu bạn mỗi tối. Cu Shin thông minh lắm, tuy vẫn chưa tròn 2 tuổi nhưng cũng biết làm cho mẹ vui. Tối nào cu Shin cũng nói chuyện với mẹ, nhưng sự thật... tôi là mẹ nhóc cũng chẳng biết nhóc nói gì nữa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]