" Từ NGÔI SAO đến TRÁI ĐẤT là một khoảng cách trăm năm ánh sáng, chỉ có thể thấy nhưng không thể chạm tới.
Em là TRÁI ĐẤT còn anh là NGÔI SAO, em sẽ mãi mãi không thể chạm được đến ngôi sao đấy là anh.
Em nhìn thấy được anh nhưng suốt cả cuộc đời anh không nhìn thấy được em, em ngước lên nhìn anh và anh cúi xuống nhìn ai...
Nhìn thấy nhau nhưng không chạm được nhau thì cảm giác có phải rất khó chịu..."
Khi con người chịu quá nhiều vết thương lòng, thì liệu còn có nổi đau nào có thể khiến họ rơi nước mắt và cảm thấy đau đớn không? Một người nào đó không rơi nước mắt không có nghĩa là họ mạnh mẽ, là vì họ chẳng còn nước mắt để mà rơi thôi...
Nhưng sự thật, trên thế gian này chưa ai có đủ trình độ gọi là cạn khô nước mắt, vì đối với mỗi một người nỗi đau luôn ập tới và chưa bao giờ ngưng lại. Cứ sống thêm một giây sẽ có một nỗi đau khác lại tới.
Đôi lúc thất bại lại chính là thành công, những ai biết chấp nhận chính là thành công dù có thất bại. Một lần sai, khiến ta rút ra một bài học mới và tránh lập lại, hãy cứ mắc những sai lầm mới và đừng phạm phải sai lầm cũ. Những người sai lầm một lần nhưng vẫn vây phải hai lần chính là người ngu, nhưng thật sự trên thế gian này ai cũng rất ngu ngốc...
Tại sao họ thừa biết yêu là đeo gông vào cổ, là làm khổ bản thân, là hao cân sụt ký, là mù tịt tương lai, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-con-gai-tin-vao-ai/1326588/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.