Tay bất chợt run run, không dám cử động, người cứng đơ cố bình tĩnh dù tâm rất run, rất xao động. Yong vừa nói người đầu tiên yêu sao phai được. Thế, hắn có bao nhiêu cái đầu tiên đây ? 1 cái? 10 cái hay... 1 vạn cái? Đáng sợ thật.
Im lặng và mất bình tĩnh. Đó là hai từ duy nhất có thể tả được sự lừa gạt, tôi chọn im lặng để tránh ồn ào. Tôi vì lợi ích của người ta mà quên mất bản thân mình. Cuối cùng tôi vì người ta nhưng tôi có được gì ?
- Bum ! Mình về, dậy đi em.
- Anh Yong, sao anh ở đây ?
- 2 giờ rồi về nhà thôi em, mẹ lo đó.
- Nhà đâu hết rồi anh ?
- Anh Sang tới công ty rồi, nhà thì anh không biết.
Tôi vờ như không biết gì, đứng dậy dụi mắt như đứa trẻ vừa ngủ dậy, lẽo đẽo theo sau hắn. Tôi đang khóc, nhưng nước mắt như chảy ngược vào trong cả rồi.
Cả đoạn đường về đến nhà, vào phòng nằm ngủ tôi không nói câu nào với Yong, Yong cũng không nói gì. Nhà thì chỉ có giúp việc, tôi thì lại chả mở miệng ra được nên mặc họ thôi.
Tôi cứ vậy, không tắm thay đồ gì cả nằm trên giường tới tận tối, giờ cơm.
- Em sao vậy, xuống ăn cơm đi.
- Em không đói.
- Không đói cũng phải ăn, nhanh ngồi dậy nè.
- Đã bảo không ăn mà, điếc hả.
Tôi bực mình la lớn đẩy hắn ra, hắn giật mình nhìn tôi, có lẽ hắn cũng bực lắm. Hắn đứng dậy kéo mạnh hai tay tôi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-con-gai-tin-vao-ai/1326584/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.