Bệnh viện.
Tôi, Minh Khang, Thiên Long và Thanh Thiên đứng ngoài phòng cấp cứu đợi. Lúc sau ba mẹ hắn với chị Han cũng tới, thấy tôi đứng ngồi không yên thì chị Han kéo tôi ngồi xuống ghế. Lúc lâu sau bác sĩ ra.
- Bác sĩ, sao rồi bác sĩ ?
- Không sao, tinh thần bị hoảng sợ nên mới hôn mê thôi. Đưa tới kịp, không là thiếu oxi không qua được rồi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ông bác sĩ gật đầu rồi đi. Mẹ hắn quay sang nhìn chúng tôi, rồi nhìn Long rồi nhìn Thiên.
- Sao lại như vậy ?
- Cô, chỉ là tai nạn thôi.
- Long, con biết Yong không gần sông hồ được sao còn để nó té xuống hồ bơi?
- Con không có.
Thấy Long hình như sợ mẹ Yong lắm, cả Khang cũng vậy. Nhìn 2 người như cún con bị la vậy. Thấy vậy tôi mới lên tiếng, dù sao cũng lỗi tôi mà.
- Là con... con đẩy Yong xuống hồ bơi.
- Bum, sao con làm vậy, con biết mẹ lo lắm không ?
- Con xin lỗi, con không biết Yong sợ nước.
- Ra đây nói chuyện với mẹ.
Mẹ hắn kéo tôi ra ghế đá ngoài sân, mẹ nhìn tôi rồi nói.
- Thằng Yong sợ nước lắm, nó bị chết hụt trong nước mấy lần rồi đó.
Trời, gì ghê vậy. Có ai nói gì với tôi đâu, mà nói gì chết hụt nghe thấy ghê, tại hắn không chịu học bơi thôi. Tôi lúc đầu cũng sợ nhưng học từ từ, cố gắng rồi cũng biết thôi.
- Con không hiểu.
- Thằng Yong nó không bơi được, mời biết bao nhiêu thầy dạy bơi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-con-gai-tin-vao-ai/1326569/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.