Biên tập: --.-...
Hiệu đính: Mày là bố tao
Thời tiết đầu xuân lành lạnh, cây vừa nhú mầm. Đám công tử trẻ tuổi dạo bước ở bên hồ tán gẫu, bàn luận về thứ nổi bật nhất đương thời là "Tam đô phú".
Xung quanh trơ trọi, e là chỉ có vài đôi vịt uyên ương trên mặt hồ là có chút sức sống.
"Tả Tư có thể nói là khổ tận cam lai, rốt cuộc cũng danh chấn Lạc Dương!"
"Tả Tư à... Nghe đồn vị đó xấu vô cùng..."
"Ài, bàn về người thì không nói tới tướng mạo, Thạch Sùng huynh như thế, khó tránh khỏi có chút..."
"Ha ha ha, là lỗi của ta, ta nhận lỗi ta nhận lỗi". Thạch Sùng chắp tay nhận lỗi.
"Nhưng mà Lục Cơ huynh, nếu nói về tài thì ngươi cũng có thanh danh lừng lẫy đó!"
Lục Cơ ra vẻ trầm tư: "Nói có lý".
Mọi người cười to.
Lục Cơ bỗng nhiên xoay người, kéo một lang quân ra, vừa nói vừa cười mỉm: "Nếu nói tài mạo song toàn, thì phải thuộc về An Nhân huynh".
Quạt nan trúc được khều dưới cằm của nam tử, Lục Cơ trêu tức:
"Dung nhan lang quân đẹp đến bậc này, nguyện..."
Lời còn chưa xong, quạt đã bị hất sang một bên.
Nam tử giả vờ bực tức: "Hồ nháo!".
Lại là một trận cười to.
Vịt uyên ương trong hồ bỗng nhiên nháo nhào, lần theo tiếng nhìn tới, mặt hồ chẳng biết khi nào có thêm một chiếc du thuyền, thị tỳ thì quỳ gối ở boong thuyền, mặt đầy vẻ u sầu: "Cứu mạng...".
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-co-phan-an/2512712/chuong-1.html