Ban ngày trời nóng nực làm mọi thứ uể oải. Cây mơ trước sân đã rụng hết quả, chỉ có tường vi nở khắp vườn giữa mùa hè này.
Đằng sau viện của Dương Dung Cơ có con suối lượn quanh nhà, nếu có gió thổi qua thì dù là ngồi ở trong phòng cũng thấy mát mẻ không thôi.
Dương thị lại sai người đưa đá tới, bên trên còn có vài chùm nho.
Nơi nào ẩm ướt là nơi đó có nhiều muỗi. Có lần Dương đại ca nhìn thấy mặt mũi Dương Dung Cơ chi chít đốm đỏ, thế là có lòng vào cung xin thuốc bôi có hiệu quả rất tốt.
Cửa sân bị gõ vang, Y nhi buông quạt bồ quỳ xuống, đi mở cửa.
Cửa mở hoa rơi, hương tường vi lan tỏa.
Đó là hai vị thê tử của hai ca ca Dương Đàm, Dương Hâm.
Đều trạc tuổi với Dương Dung Cơ, nàng cũng thích tên của họ. Một người là Trương Nhược Tử - vợ của đại ca - nghe nói là bởi vì Trương gia chỉ sinh được con gái, nhưng họ muốn có con trai nên cố đẻ, lại sinh ra con gái, sau đó vợ cả không chịu được, thề không sinh nữa. Và Trương gia đã đặt tên đứa bé gái đó là Trương Nhược Tử, hi vọng nàng sẽ có tài giống nam nhi. Người còn lại thì họ Tô, tên Tô Trường Ca.
Hai người đi qua giàn tường vi. Có vài cánh hoa rơi vào giỏ trúc của họ.
Dương Dung Cơ đang ngủ trên giường, bỗng cảm thấy mũi man mát, khó thở, nàng từ từ mở mắt ra và vui vẻ nói: "Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-co-phan-an/2512694/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.