*Phan An và Thạch Sùng siểm nịnh, mới thấy bụi xe của Giả Mật đã vái chào.
Dương Triệu đã ra chiến trường, Dương Dung Cơ không biết địch là ai, Dương Triệu cũng không nói gì nhiều.
Mọi người đã bắt đầu mặc trang phục mùa thu, hoa quả ăn mãi không hết.
Hoa tường vi đã rụng, lá bạch quả chuyển vàng, hoa cúc nở rộ.
Người làm vườn trong phủ bắt đầu tập trung chăm sóc hoa cúc.
Hoa cúc có một biệt danh là "Lười trang điểm", vì cánh hoa của nó cong vểnh, giống như mái tóc xõa xượi của nữ tử vừa tỉnh dậy.
Dương Dung Cơ ở trong phòng, đối diện là chậu hoa cúc vàng trước cửa sổ.
Y nhi lấy lược bí chải tóc cho nàng, thuận miệng kể câu chuyện mà nàng ấy mới hóng được.
"Nữ lang biết Giả Nam Phong không?"
Dương Dung Cơ vươn tay sờ "Lười trang điểm", lắc đầu.
"Là con gái của quyền thần Giả Sung, có tính hay ghen, Cố Uân còn chẳng ngoa ngoắt bằng một góc của Giả Nam Phong. Hôm nay, nô tì nghe nói mấy hôm trước, nàng cho người đánh chết một nô tỳ, vì nô tỳ đó đẹp tới nỗi 'hoa nhường nguyệt thẹn' nên được nâng đỡ thành thiếp của ca ca nàng."
Tay Dương Dung Cơ hơi run run.
"Giả thị ác độc như thế, nhưng ai bảo người ta có phụ thân là quyền thần chứ. Sau này có khi nàng trở thành mệnh phụ hay con dâu hoàng tộc, không chừng còn là mẫu nghi thiên hạ..."
"Nàng chưa từng ra khỏi sao?"
"Vâng, tuy nàng luôn ở khuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-co-phan-an/2512682/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.