Cung kính đưa Sở Chiến đi, mắt ông chú tóc hoa râm quan sát nhìn Đường TốKhanh kính nể cùng mỉm cười, càng nhìn càng hài lòng, cung kính cúi đầunói: "Phu nhân, không biết ngài muốn đi dạo nơi nào trước?" . Đường Tố Khanh yên lặng chốc lát, cười nhạt hỏi: "Nơi này của các chú có một người tên Giang Thiếu Hiền phải không?". Nghe vậy, ông chú tóc hoa râm mặt cung kính lộ ra thần sắc nghi hoặc, vắthết óc suy nghĩ trong bang có một nhân vật như vậy không,tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n phu nhân bọn họ lần đầu tiên gọi hắn làmviệc, tâm tình của hắn mông lung, suy nghĩ muốn làm xong chuyện, làm cho phu nhân lưu lại ấn tượng tốt. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đemmọi người có chút địa vị trong bang suy nghĩ một lần, vẫn không có người Giang Thiếu Hiền này, ông chú tóc hoa râm nhìn chăm chú vào vẻ mặt phunhân của mình, phát hiện trên mặt của cô cũng không có xuất hiện vẻ sốtruột, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thuộc hạbộ phận nhân viên trong bang. Kết thúc điện thoại, ông chú vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng báo cáo với Đường Tố Khanh: "Phu nhân, lãonô đã tra xét, trong bang không có nhân vật như thế, ngài chẳng lẽ nhớlộn.". Đường Tố Khanh suy nghĩ người đàn ông quả thật nói qua với cô là Giang Thiếu Hiền ở trong bang, chẳng lẽ người đàn ông lừa gạt cô? Cô nhíu mày đẹp suy nghĩ, mà ông chú tóc hoa râm cung kính đứng ởmột bên nhìn cô đột nhiên nhíu chân mày lại, cho là cô tức giận, ngaylập tức hô hấp cũng phải cẩn thận. "Nơi này quả thật không có người Giang Thiếu Hiền này sao? Hắn trước đây không lâu bị Sở Chiếnmang về, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n tướng mạo cùng dáng dấp Sở Chiếnrất giống, nhưng người tương đối nhát gan một chút." Đường Tố Khanh cặnkẽ hỏi. Ông chú tóc hoa râm chỉ biết người trước mắt này làphu nhân rất được chủ tử bọn họ coi trọng, là người phụ nữ duy nhất chủtử mang về, nhưng không nghĩ cô dám trực tiếp gọi thẳng tên chủ tử, hơnnữa rất tự nhiên giống như đã kêu rất lâu, lúc này ông chú hướng về phía Đường Tố Khanh càng thêm cung kính, nghe cô miêu tả, lúc này mới hiểunói: "Thì ra là người phu nhân muốn tìm là A Hiền nha." . Biết Đường Tố Khanh muốn tìm là ai, lần này ông chú tóc hoa râm càng thêmrối rắm, phu nhân bọn họ muốn gặp người đàn ông có dáng dấp giống vớichủ tử, hắn cũng không dám thiện làm chủ trương, hắn nhất định phải xinphép chủ tử một cái mới dám hành động, thấy người khác nói, dáng dấp AHiền cùng chủ tử bọn họ giống nhau như đúc, chỉ có tính tình khônggiống, chủ tử kể từ khi mang hắn trở về chỉ thị gì cũng không có hạ, bọn họ cũng không dám để ý đến hắn, chỉ sợ chọc cho chủ tử mất hứng. Biết Giang Thiếu Hiền ở chỗ này, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Đường Tố Khanhhơi thở phào nhẹ nhõm, Giang Thiếu Hiền là ân nhân cứu mạng ông nội cô,ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu không ông nội cô liền hậnchết Sở Chiến, đến lúc đó cô cùng Sở Chiến chỉ có thể làm người xa lạ,Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi: "Vậy hắn ở nơi nào?" . Thấy ôngchú tóc hoa râm ấp úng dáng vẻ bị làm khó, chân mày Đường Tố Khanh đềucau lại, lo lắng lên tiếng nói: "Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì?" . Xua tay, ông chú tóc hoa râm khó khăn nói ︰ "Không, không phải, hắn rất tốt, chẳng qua là, chẳng qua là chủ tử nơi đó..." . "Không cần lo lắng về chủ tử nhà chú, nếu anh ấy nhắc đến, chú liền nói choanh ấy biết là tôi mãnh liệt yêu cầu." Đường Tố Khanh nghiêm trang nói. Đường Tố Khanh đã nói đến nước này, ông chú tóc hoa râm không thể làm gì khác hơn là dẫn cô tới chỗ ở của Giang Thiếu Hiền, ở trên đường vừa đi theocô nói một chút chuyện về Giang Thiếu Hiền. Đi không bao lâu, liền nhìn thấy có trước mắt có hàng loạt căn nhà mái bằng, lúc này làgiờ nghỉ trưa ăn cơm, có rất nhiều nam nữ mặt không biểu tình áo đennhìn thấy trưởng lão bọn họ cung kính dẫn một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đivề phía ký túc xá bọn họ, cũng kinh ngạc dừng chân lại, lúc ông chú giới thiệu cung kính hướng cô chào hỏi. "Phu nhân, xin mời đi bên này!" Ông chú tóc hoa râm chỉ vào một trong những căn nhà mái bằng sạch sẻ chỉnh tề cửa nói. Đường Tố Khanh nhìn nhà cửa sạch sẻ chỉnh tề mà ngây ngốc, cô đột nhiên lolắng mạo hiểm chạy tới nơi này là một quyết định sai lầm không, cô cùngGiang Thiếu Hiền kết hôn mặc dù chỉ trên danh nghĩa,tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng thủy chung là chuyện của hai người,bọn họ bây giờ đã ly hôn, là người trong cuộc Giang Thiếu Hiền vẫn cònchẳng hay biết gì. Lúc Đường Tố Khanh do dự trong nháy mắt,cửa đang đóng thật chặc liền mở ra, một người đàn ông dịu dàng đi ra,khi người đàn ông nhìn thấy Đường Tố Khanh, miệng kinh ngạc hơi mở ra,tròng mắt tối tăm thoáng qua vui mừng. "A khanh?" Người đànông không xác định lên tiếng nói, từng chữ rõ ràng có lực, hoàn toànkhông giống lúc trước chung sống cùng hắn giọng mềm nhũn, cả người nhìnqua có chút ngăm đen, có khí khái của nam tử hán, bộ dáng đi ra ngoàiđoán chừng sẽ mê hoặc không ít phái nữ. Đường Tố Khanh trămmối tơ vò, nghe âm thanh nghi vấn của người đàn ông không xác định được, cô dịu dàng nói: "Là tôi, anh có khỏe không?" . "Rất tốt, em tại sao sẽ ở này?" Giang Thiếu Hiền nghi ngờ lên tiếng nói, khi biếtngười trước mắt là người hắn luôn mong nhớ, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.ncả người Giang Thiếu Hiền có vẻ không biết phải làm sao, sửa sang lạiquần áo của mình một chút, mắt tham lam đến gần nhìn cô. "Córảnh không? Tôi muốn hàn huyên tán gẫu với anh." Đường Tố Khanh cắn cắnđôi môi, nhẹ nhàng nói, trong lòng cô suy nghĩ chuyện nhất định tìm thời gian mà nói ra, nếu không hắn sẽ hiểu lầm không tốt, chẳng qua hắn cóthể tiếp nhận sự thật sao? Đường Tố Khanh ở trong đầu liều mạng suy nghĩ có cách gì không làm tổn thương người để có thể đem chuyện nói ra. Giang Thiếu Hiền còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nữ lãnh khốc từ bên cạnhtruyền tới, Đường Tố Khanh nhìn sang chỗ âm thanh phát ra, phát hiệncách đó không xa có một phụ nữ lãnh khốc mặc quần áo đen hai tay đangcầm hai hộp cơm, mặt không biểu tình liếc Đường Tố Khanh một cái,tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n sau đó tâm tư cũng đặt ở trên người GiangThiếu Hiền, làm một người từng trải, Đường Tố Khanh phát hiện cái nhãnlực tình yêu của người phụ nữ lãnh khốc đó không lừa được người, xem ralà người theo đuổi Giang Thiếu Hiền, chẳng qua không biết Giang ThiếuHiền nghĩ như thế nào. Người phụ nữ lãnh khốc bước nhanh đếnbên người Giang Thiếu Hiền, nói thật nhỏ: "A Hiền, cơm đã chín ngon lắm, chúng ta đi vào ăn đi!" . "Cô ăn trước, tôi có chút chuyệnđi ra ngoài một lát." Giang Thiếu Hiền nói với người phụ nữ kia một câu, sau đó ở trong ánh mắt bi thương của đối phương dẫn Đường Tố Khanh đira bên ngoài. "Chú đi làm chuyện của mình đi, để tự tôi đidạo một chút." Đường Tố Khanh ngăn bộ mặt tò mò của ông chú tóc hoa râmmuốn đi theo lại, bỏ lại vẻ mặt bị làm khó của ông chú đi ra bên ngoài. "Phu nhân, nhưng ..." Ông chú khó khăn nói, mắt nhìn A Hiền cùng phu nhânbọn họ, hơn nữa ánh mắt A Hiền tràn đầy tình yêu với phu nhân bọn họ,tiểu tử này nói không chừng là tình địch của chủ tử bọn họ,tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nếu hắn không cùng đi theo bọn họ nghe tángẫu cái gì, đến lúc đó làm thế nào hồi báo với chủ tử, ngàn vạn lần đừng đem chuyện tình chủ tử làm hỏng. "Không cần cùng tới đây." Đường Tố Khanh lưu lại một câu nói này sau khi đi theo Giang Thiêu Hiền, côrõ ràng nghe thấy lời dặn của người đàn ông với ông chú tóc hoa râm saukhi đi, bóng lưng trong nháy mắt ngây ngô. Theo người đàn ông tới đến một nơi trống trải không người nào, Đường Tố Khanh do dự nên mở miệng thế nào, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng không ngờ người đànông phía trước đột nhiên xoay người lại, mắt nhìn thẳng vào cô, mangtheo nghi ngờ cùng suy đoán lên tiếng nói ︰ "Đúng rồi, A Khanh, em tạisao lại ở chỗ này?". Thật ra thì trong lòng hắn đã có một cái đáp án,nhưng vẫn muốn chính tai nghe cô nói. Cắn chặt môi, Đường TốKhanh tránh tròng mắt biết nói của hắn, nhìn chung quanh sân cỏ chậm rãi lên tiếng nói: "Thật ra thì em có chuyện muốn nói với anh, em đã yêungười khác.". Giờ khắc này, chung quanh trừ tiếng gió cũngchỉ còn lại có tiếng hít thở của bọn họ, trầm mặc hồi lâu, Giang ThiếuHiền thấp giọng hỏi: "Là từ khi nào thì bắt đầu?". Đường TốKhanh cho là hắn sẽ nổi giận, không nghĩ tới hắn bình thường hỏi nhữnglời này, là yêu không đủ sâu, hay không có dây dưa nên không hiểu được,Đường Tố Khanh đem chuyện đã xảy ra nói ra, nhìn hắn chờ hắn bày tỏ thái độ. "Hắn đối xử tốt với em không?" Giang Thiếu Hiền nhìn mắt của cô ôn hòa nói, tròng mắt ngăm đen làm cho người ta không thấy rõtâm tình. Đường Tố Khanh nghĩ đến một người đàn ông bá đạophúc hắc bình thường đối với cô rất thâm tình, lập tức gương mặt đỏ lên, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n trong mắt lóe ra ánh sáng hạnh phúc, dịudàng nói: "Anh ấy rất tốt." . Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của côgái nhỏ, trong mắt Giang Thiếu Hiền thoáng qua chua xót, lần này hắnbiết hắn đã thua, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "A Khanh, nếu như lúc ấyanh không có bị bắt cóc, em sẽ yêu anh sao?" . "Anh rất ưutú." Đường Tố Khanh thấp giọng nói, rất ưu tú nhưng không thích hợp,tình yêu chính là như vậy không lường trước được, cô cũng không nghĩ tới đời này sẽ giống như tiểu nữ sinh, có một chuyện tình yêu oanh liệt như thế, bọn họ bỏ qua không đơn thuần chỉ là thời gian, quan trọng nhất là người, không phải của mình ly trà kia vĩnh viễn sẽ không uống được. "Anh nghĩ anh biết." Giang Thiếu Hiền gật đầu một cái, che giấu chua xót ởtrong lòng, cười nhạt nói: "A khanh, chúc em hạnh phúc, nếu như hắnkhông tốt, anh thời thời khắc khắc ở tại đây chờ em." . Nóixong, Giang Thiếu Hiền đột nhiên đi về phía trước từng bước, đem cô gáinhỏ trước mắt kéo đến trong lòng ngực mình ôm thật chặt, giọng khàn khàn nói thật nhỏ: "Một lần cuối cùng." . Nghe vậy, hai tay nhỏđang muốn đẩy người đàn ông ra chậm rãi rơi xuống, luống cuống mặc chohắn ôm lấy mình, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thật ra thì cô có tính sạch sẽ rất nghiêm trọng, nhưng nghe được giọng cô đơn của hắn như vậy,Đường Tố Khanh không đành lòng, dù sao người có lỗi trước với hắn là cô. Một lát sau, Giang Thiếu Hiền không nỡ buông thân thể mềm mại trong ngựcra, thấp giọng nói: "Anh không bồi em được nữa, còn có người đang đợianh." . "Dạ, tạm biệt!" Đường Tố Khanh dịu dàng nói, nếu nhưcùng đối phương cãi lộn thì tốt, ít nhất lúc cô nói chia tay tàn nhẫncũng thờ ơ, nhưng Giang Thiếu Hiền không tranh cãi không làm khó nhưvậy, trong lòng Đường Tố Khanh càng áy náy không dứt. Nhìnbóng lưng cô đơn kia đi xa, Đường Tố Khanh thật lâu không thể quên được, đột nhiên, đang ngây ngô cô bị người ôm từ phía sau kéo vào một lồngngực ấm áp quen thuộc, cô lấy lại tinh thần quay đầu nhìn mặt anh tuấnbên cạnh cúi đầu nở nụ cười. "Chuyện đã làm xong?" Đường Tố Khanh cười hỏi. Sở Chiến không có lên tiếng, cưng chìu mà thâm tình nói: "Đi thôi, về nhà!" . Thấy vẻ mặt người đàn ông căng thẳng, lại nhìn thấy ông chú tóc hoa râm đứng ở cách đó không xa, Đường Tố Khanh rốt cuộc hiểu rõ, mặc cho người đànôm ôm eo mình đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]