Kể từ sau khi ông cụ đến, Sở Chiến vừa vui mừng lại vừa ưu sầu, vui mừng vì ông nội đứng về phía anh, nhớ đến người đàn ông kia vì bị ông nội làm áp lực mà rút lui, ưu sầu là mỗi khi anh muốn dính lấy cực cưng của mình, đôi mắt ông cụ lập tức sáng như đèn pha xe hơi, làm hại anh lo lắng thân phận bại lộ, anh không dám nghĩ đến nhưng rõ ràng chuyện ông cụ đến là quá đột ngột.
Thân thể Đường Tố Khanh đang dần hồi phục, hai tuần sau đã được xuất hiện, đám người đắc tội với Đường Tố Khanh và cả những bác sĩ trong bệnh viện đã kết thúc cuộc sống run rẩy, lòng tràn đầy vui mừng tiễn gia đình Phó thị trưởng về nhà.
Làm thủ tục xuất viện, Sở Chiến nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc, vừa nhấc máy, đầu dây kia điện thoại đã truyền tới mấy câu nói ngắn ngủn khiến tâm tình vui vẻ của Sở Chiến đột biến, khi Đường Tố và ông nội nghi ngờ, thì vẻ mặt anh lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, không nhanh không chậm cúp điện thoại, hướng về phía đôi mắt đang dò hỏi, khổ sở giải thích: "Là Bác sĩ An gọi điện thoại tới, ông ta nói là thân thể của em vẫn chưa khỏi hẳn, không thể vận động kịch liệt." .
Nghe vậy, ông cụ cúi đầu ho nhẹ một tiếng che giấu nụ cười trong miệng, Đường Tố Khanh kịp phản ứng, gương mặt đỏ ửng, nũng nịu trừng mắt liếc anh một cái, kéo ông cụ đi ra cửa bệnh viện, cô biết rằng người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17304/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.