Kể từ sau ngày Âu Dương Khiêm tới chơi và chuyện ở bệnh viện đã qua nửa tháng, Đường Tố Khanh bị một tên con trai ra lệnh cưỡng chế, nói rằng phải dưỡng bệnh thật tốt. Nên hiện tại, mỗi ngày trôi qua với cô chỉ có ngủ và uống canh bổ cùng thuốc giảm đau, dĩ nhiên tất cả canh bổ mà cô uống đều do tên con trai nào đó tự làm, nên canh bổ không phải giống nhau như đúc, mỗi ngày một khác nhau, vị thì càng ngày càng hoàn hảo.
Ăn ngon như vậy, uống ngon như thế khiến cho cô càng ngày càng thêm mượt mà (mập mạp í),có vài lần Đường Tố Khanh cũng rất bất ngờ khi nhìn ánh mắt càng ngày càng thăng trầm của người chồng trên danh nghĩa của mình, để cho cô càng cảm thấy mình giống như một miếng thịt đang nằm trên thớt, cảm giác là lạ.
Kể từ khi bị thương đến nay đã hơn hai mươi ngày, Đường Tố Khanh đến xem TV cũng không được, hiện tại thành phố S có những sự kiện trọng đại nào cô đều không biết, bởi vì một tên con trai nào đó bất chấp lý lẽ nói ‘TV có độ phóng xạ rất lớn, bất lợi cho sự khôi phục của vết thương’.
Nên thú giải trí mỗi ngày của cô chỉ là nghe tên con trai nào đó đọc sách, bởi vì cô là một người nổi tiếng ở thành phố S, ngay cả đi ra ngoài tản bộ cũng chỉ đợi đến đêm mới có thể đi, nhưng nói là đi chứ thật ra là bị anh ôm đến vườn hoa và ngồi đó hít thở không khí trong lành.
Tờ mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17296/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.