Hiện tại mọi người đang ở vị trí cao, đều chẳng thích chữ ‘Phó’ là mấy, vì nó biểu thị rằng họ không phải là người cao nhất tại nơi đó, cho dù bọn họ không yêu cầu người khác cũng tự động không thêm từ ‘phó’ khi xưng hô với bọn họ, chỉ duy nhất ở tầng lầu này, tất cả các nhân viên ở đây đều gọi cô là Phó Thị trưởng, cô không thích những mỹ từ đẹp đẽ kia khi mà nó không có thực, cô là Phó Thị trưởng thì gọi cô là Phó Thị trưởng đi.
Nghe được lời bí thư nói, tay cầm viết của Đường Tố Khanh đột nhiên ngừng lại, lập tức ý thức được lão gia Đường mà người kia nói chính là ông nội của mình.
Trong mắt tràn đầy nghi ngờ, ông biết cô luôn phải bận rộn với công việc, không có gì đặc biệt quan trọng tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại đến phòng làm việc của cô, bởi vì ông hiểu rõ rằng bằng thực lực của một cô gái, ngồi lên vị trí hiện tại sẽ có bao nhiêu lời đồn đại, ông luôn luôn tán thưởng công việc cùng năng lực của cô, vẫn chủ trương dựa vào bản thân mà đi lên.
Hơn nữa ông cũng đứng trước mặt các chú bác của cô lệnh nếu không có chuyện gì đặc biệt không được gọi điện đến phòng làm việc của cô quấy rầy.
Hiện tại ông nội lại gọi điện thoại tới đây đoán chừng là có chuyện rất quan trọng rồi, trầm tư hai giây, Đường Tố Khanh cuối cùng mở miệng: "Được, kết nối đi."
"Dạ, xin Phó Thị trưởng đợi ạ." Bí thư cung kính nói.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chong-cung-chieu-em-den-nghien/17260/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.