- Này em gái dễ thương, hôm nay có nể mặt đi ăn cùng anh được không? – Quốc Anh bước đến bàn làm việc của Hải Quỳnh nhịp nhịp mấy đầu ngón tay của mình xuống mặt bàn, lên tiếng mời, ánh mắt nhìn Hải Quỳnh có phần thích thú.
- Anh đang mời em à – Hải Quỳnh ngây người ra một lúc rồi chớp mắt nhìn Quốc Anh hỏi.
- Làm ơn đi – Quốc Anh kéo một chiếc ghế đến trước mặt Hải Quỳnh ngồi xuống, nheo nheo mắt cười nói – Ở đây chỉ có anh và em, anh không mời em vậy hì mời ai chứ. Sao hả, có nể mặt cùng anh dùng bữa cơm hay không đây.
- Lời đề nghị này là chuyện tư chứ? – Hải Quỳnh nhìn Quốc Anh cười ngọt ngào nói.
- Tất nhiên là chuyện tư – Quốc Anh làm bộ dạng mình là người công ra công, tư ra tư trả lời.
- Vậy em xin từ chối lời mời này – Hải Quỳnh thản nhiên đáp.
- Tại sao, đúng là không nể mặt anh gì cả? – Quốc Anh giả vờ nghiêm sắc mặt nói, điệu bộ buồn cười đến nỗi Hải Quỳnh không nhịn được phải phì cười.
Biết Quốc Anh là người vui tính qua lời kể của mấy chị trong phòng, nên Hải Quỳnh biết anh sẽ không phật ý trước những lời mình nói, nên Hải Quỳnh mới mạnh dạn đáp trả.
- Em là người bận rộn, muốn hẹn với em phải hẹn trước – Hải Quỳnh cười tinh nghịch đáp.
- Ồ…thì ra anh đã lầm, cứ tưởng em dễ bắt nạt – Quốc Anh giương mắt nhìn Hải Quỳnh rồi cười haha, nhưng sau đó anh nháy mắt nói – Nhưng tiếc cho em rồi, bữa cơm tối nay là do công ty mời. Không muốn đi cũng không được.
- Hả…- Ngạc nhiên, Hải Quỳnh hé môi nhìn Quốc Anh, cô đâu nghe gì tới chuyện này đâu.
- Sẽ có người thông báo ngay thôi – Quốc Anh cười gian nói – Hôm nay em không thoát được đâu.
Quả nhiên lát sau có người đến thông báo, do công ty vừa ký kết được một hợp đồng lớn nên mời tất cả mọi người cùng đi ăn một bữa gọi là thưởng cho công sức bỏ ra để hoàn thành hợp đồng. Người có việc bận thì có thể từ chối không đến, nhưng nhân viên mới như Hải Quỳnh, thì không thể không đến được.
- Mấy đứa em sướng thiệt, mới vào công ty, thì công ty đã nhận được hợp đồng lớn rồi, không chừng từ nhân viên thử việc nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức. Chả bù với tụi chị lúc mới vào, cày bừa tăng ca gần chết – Chị Nga, người ngồi kế bên Hải Quỳnh kề tai cô nói nhỏ.
Hải Quỳnh chỉ có thể cười rồi im lặng nghe chị tiếp tục than về quá trình mới vào làm của chị ấy.
Bộ phận chỗ Hải Quỳnh làm coi như là bộ phận hòa đồng nhất công ty. Trong bàn ăn mọi người cười nói vui vẻ, chị Nga sau khi đã làm cạn một lon bia, bắt đầu dốc bầu tâm sự.
- Mọi người xem, thật ra mình cũng là người điện nước đầy đủ, nguyên một vườn trái cây thế này. Vậy mà đi tới đâu cũng bị người ta nhìn lầm là đàn ông hết là sao hả. Có người con gái còn chạy đến nói:” Chị ơi, chị làm con gái thật là uổng”
Mọi người nghe xong thì phá ra cười, Hải Quỳnh cũng ôm bụng cười khi nghe chị Nga kể. Nhìn kỹ thì chị Nga không có nét gì giống đàn ông cả. Chị mới có 26 tuổi, tuy không mập nhưng người cũng tròn, lại cắt tóc ngắn, tuy không phải kiểu đàn ông, nhưng cũng chỉ chấm vai mà thôi. Lại ăn mặc đơn giản, nên đôi khi nhìn từ xa không rõ là đàn ông hay phụ nữ.
Hải Quỳnh bị Quốc Anh kéo đến ngồi bên cạnh mình, thấy anh ta ngồi nghe rồi ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Đành đưa khăn giấy cho anh ta lau.
- Có một bữa mình đi liên hoan với nhóm bạn, có một con bé kế bên, uống say quá đột nhiên ôm chầm lấy mình mà hôn. Tức không chịu được đành bỏ đi tolet, ấy vậy mà ngay lúc đó, lại gặp ngay thằng bạn, nó cũng bị say rượu, nó lại đè ra hôn. Khốn khiếp thật, trong một ngày mà bị cả nam lẫn nữ hôn. Mình tức quá, lấy ngay hai cái tô, ói ra hết những thứ trong bụng ra đầy hai cái tô. Vậy là, chạy tới úp vào đầu mỗi thằng một cái tô cho hả dạ.
Mọi người lần nữa phá ra cười nắc nẻ. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng ăn của họ mở ra, và tổng giám đốc của họ bước vào.
Tần Phong mặc bộ ple màu đen toát ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng càng tôn lên vẻ đẹp cùng phong độ hơn người của anh.
Thông thường hai ghế đầu dãy bàn là dành cho chủ tọa, Quốc Anh đã ngồi vào một ghế, ghế còn lại tất nhiên là dành cho Tần Phong. Anh đến muộn, vừa vào đến phòng liền đưa mắt quan sát một cái rồi thản nhiên đi vòng qua dãy bàn rồi ngồi xuống ngay cạnh Hải Quỳnh.
Vốn dĩ chỗ ngồi đó là của một anh chàng bốn mắt, nhưng anh ta vừa đứng lên đi vệ sinh, quả là trùng hợp. thấy Tần Phong ngồi xuống sát bên mình, Hải Quỳnh khóc không ra nước mắt. Cô thầm hỏi tại sao nhưng tất nhiên là không có lời giải đáp.
Cái anh chàng bốn mắt ngay lúc đó cũng mở cửa đi vào, thấy tổng giám đốc đang ngồi ngay chỗ mình thì lúc túng một lát đành ngồi vào ngay vị trí bỏ trống của tổng giám đốc. Mọi người cũng có phần bối rối.
- Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không phải là chủ xị – Tần Phong nhìn thái độ của mọi người thì cười nói.
Mọi người thở ra vì đả hiểu hành động của tổng giám đốc nhưng sao đó thì ngạc nhiên vì tổng giám đốc không phải chủ xị vậy thì ai sẽ trả tiền cho bữa ăn hoành tráng này.
- Này, cậu định chơi đểu à, là công ty mời mà, lại bắt mình trả tiền sao? – Quốc Anh thấy không khí có phần ngượng ngập nên lên tiếng để mọi người có thể thoải mái hơn.
- Gánh vác lo âu cho công ty cũng là nhiệm vụ của cậu mà – Tần Phong nháy mắt nhìn Quốc Anh cười trêu.
- Được, tổng giám đốc đã nói, tôi đây nhất định sẽ gánh vác. Có điều từ nay tôi để nghị được tăng thêm 50% tiền lương. Coi như hôm nay tôi mời anh em ăn mừng vì được tăng lương – Quốc Anh cũng cao tay đáp trả.
Thấy hai người này đùa giỡn thoải mái, mọi người cũng bắt đầu thoải mái trở lại và bắt đầu trò chuyện vui vẻ trở lại.
- Hải Quỳnh, em gầy quá, mau ăn cái này đi – Quốc Anh gắp cho cô mấy món đồ Hải sản nướng nhanh.
Hải Quỳnh nhìn mấy món đó, lặng lẽ nuốt khan một cái, liếc nhìn Quốc Anh không dám từ chối lòng tốt của anh ta, đành nhẹ nhàng cảm ơn. Để thể hiện tấm lòng cảm kích, cô cầm đũa lên gắp, chuẩn bị ăn thì bị giành lại.
- Cái này chưa chín kỹ, miễn cưỡng ăn sẽ không tốt – Tần Phong khẽ gấp mấy cái thứ hải sản nướng ra khỏi chén Hải Quỳnh, rồi gấp cho cô mấy món chín hơn.
Hải Quỳnh lúc này chỉ có thể là dùng ánh mắt đại cảm kích dành cho Tần Phong mà thôi. Quả thật là cô rất dễ bị dị ứng với mấy món đồ hải sản. Muốn ăn thì phải nấu cho thật chín. Mấy món nướng này thì lại không được chín lắm, vì chín quá sẽ bị dai và mất vẻ ngon lành.
- Sao lại không tốt? – Quốc Anh nhíu mày nhìn Tần Phong gấp từng món từng món đồ ăn ra khỏi chén Hải Quỳnh rồi lại gấp từng món từng món bỏ vào chén cô.
- Mấy món đồ sống này ăn nhiều dễ bị sán lắm, cô ấy đã gầy như vậy mà còn bị sán nữa thì khó coi lắm – Tần Phong không quan tâm sự chất vấn của Quốc Anh nhưng vẫn đáp.
Quốc Anh ngẫm nghĩ thấy mấy lời Tần Phong nói chí lí, bèn gật đầu.
Sau khi đi tolet xong, Hải Quỳnh vẫn không muốn trở lại phòng ăn, bởi vì trong đó ngập tràn mùi bia rượu khiến cô khó chịu. Sau đó cô nghe thấy tiếng phong linh kêu rất êm tai, tò mò nên đi theo tiếng kêu ra đó.
Phong linh được treo ở một hành lang rất yên tĩnh, lại có gió thổ nhè nhẹ thoải mái vô cùng. Đứng từ hành lang này có thể thấy được phong cảnh bên dưới thật là đẹp. Vừa nhìn là cô đã thấy thích nơi này.
Nhưng đột nhiên cô lại nghe tiếng rít thuốc trong đêm tối, và ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc. Quay đầu tìm kiếm thì thấy một gương mặt trầm ngâm lạnh lùng đang đứng yên dựa lưng vào vách tường gần đó. Ánh lửa lập lòe từ điều thuốc phát ra càng làm cho người ta thấy sự cô độc của người hút thuốc.
Trong lòng cô bỗng xuất hiện một cảm xúc kì lạ, cô bối rối không biết có nên lên tiếng chào phá tan không khí im lặng này hay không. Cuối cùng cô quyết định im lặng, tay nắm chặt lang can dõi mắt nhìn ra xa.
Người bên lặng cũng im lặng không nói gì.
Lát sau thấy không khí có phần ngượng ngập quá, Hải Quỳnh quyế định thối lui trước. Cô từ từ quay sang người đó nói:
- Tổng giám đốc, chắc mọi người đang chờ, tôi vào trước đây.
Nói xong Hải Quỳnh quay người bước đi, nhưng đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói:
- Em thật sự chẳng có gì để nói với anh sao.
Giọng nói trầm buồn như oán trách vang lên trong đêm yên tĩnh khiến nó trở nên lạnh lẽo đến đáng thương. Trong lòng Hải Quỳnh cảm thấy có một sự chua xót nào đó khi nghe xong câu hỏi này. Là đang nói với cô sao?
Hải Quỳnh từ từ quay lại, cô nghiêng đầu nhìn Tần Phong ngơ ngác hỏi lại:
- Tổng giám đốc, anh đang hỏi tôi sao?
Tần Phong không trả lời lặng lẽ hút tiếp điếu thuốc dang dở trên tay mình. Hải Quỳnh cảm thấy bối rồi không biết phải xử sao, đi cũng không được, ở cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.
Cô bấu bấu mấy ngón tay mình, đây là thói quen của cô khi gặp điều khó xử.
- Đừng bấu tay nữa …
Hải Quỳnh giật mình nhìn Tần Phong, rõ ràng anh không nhìn cô, lại trong bóng tối, vậy mà anh lại biết cô đang bấu tay, vội vàng giấu tay ra sau lưng. Cô lúng túng nói:
- Tôi vào trước đây.
Nhưng cô chưa kịp đi vào thì tay bị ai đó nắm chặt kéo lại. Hải Quỳnh đang loạng choạng vì bị kéo bất ngờ thì bị Tần Phong ôm lấy rồi đẩy mạnh cô sát vào tường. Cô sợ hãi nhìn Tần Phong không chớp mắt, môi mấp máy…
- Tổng…tổng giám đốc….
Nhưng đầu Tần Phong đã tựa vào vai Hải Quỳnh, cô cảm nhận được hơi thở và nhịp đập gấp gáp của Tần Phong. Tim cô bất giác cũng đập loạn theo. Cảm thấy Tần Phong lúc này như một đứa trẻ bị bỏ rơi rất đáng thương, cô không nỡ đẩy anh ta ra.
- Anh xin lỗi, là anh sai rồi. Chuyện năm đó không như em nghĩ đâu.
Tần Phong đột nhiên thốt ra những lời này khiến Hải Quỳnh choáng voáng khó hiểu. Cô không hiểu là do anh ta bị say nên nói nhảm hay là đang nhận nhầm người. Nhưng mà:”Anh xin lỗi, anh sai rồi” – Nhưng lời nói này sao quen thuộc quá, tim cô cứ nhói lên từng cơn khi nghe nó.
Hải Quỳnh cảm thấy ghẹt thở vì giọng nói cứ vang vọng trong đầu cô, đầu óc quay cuồng. Cô vội vàng đẩy mạnh Tần Phong ra, nói trong hơi thở:
- Tổng giám đốc,anh say rồi.
- Anh không say – Tần Phong bỗng hét lên.
Sau đó rất nhanh, anh vòng tay ôm lấy Hải Quỳnh chiếm giữ môi cô. Hải Quỳnh trợn mắt kính ngạc, miệng bất giác hé ra, Tần Phong nhanh chóng đưa lưỡi vào bên trong chiếm lấy. Cả người Hải Quỳnh run lên đầy sợ hãi, muốn đẩy Tần Phong ra nhưng không thể.
Tần Phong cứ từng chút từng chút chiếm lấy bờ môi cô, lưỡi anh khuynh đảo bên trong khoang miệng cô khiêu khích rồi nhẹ nhàng rời ra, sau đó chiếm lấy vành môi cô miết nhẹ.
Rõ ràng cần phải thấy ghê tởm nụ hôn này, nhưng Hải Quỳnh lại không thấy ghét hay ghê tởm, mà trái lại, cô cảm thấy nụ hôn này như thể vốn thuộc về cô. Ấm áp và dịu dàng.
Hai tay vốn dĩ đặt trên ngực Tần Phong đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại nắm chặt lấy áo anh làm điểm tựa, giữ ình không bị ngã. Hải Quỳnh run rẩy nhắm mắt lại từ từ đáp trả nụ hôn của Tần Phong. Trong lòng dào dạt cảm xúc yêu thương.
Lưỡi cô đáp trả lại sự khiêu khích của Tần Phong, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau ( gớm quá) thật chặt, như muốn hòa vào nhau. Một nụ hôn nồng nàn và say mê, của sự yêu thương và nhớ mong.
Bàn tay càng lúc càng xiết chặt. Chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của Hải Quỳnh ấn vào tay cô đau nhức khiến Hải Quỳnh thoát khỏi sự quyến rũ mềm mại kia. Cô nhớ ra mình còn có Khánh Vũ, cô không thể làm chuyện có lỗi với anh. Cô đẩy mạnh Tần Phong ra lần nữa. Nhưng Tần Phong như con thú hoang tìm thấy nơi về, nhất quyết không buông.
Hải Quỳnh chỉ còn cách cắn mạnh vào môi anh, đến chảy máu, cô nghe những giọt máu mặn chảy vào đầu lưỡi mình, Tần Phong mới buông cô ra.
- Tổng giám đốc, anh say quá rồi – Hải Quỳnh nói trong hơi thở, mặt cô đã đỏ bừng lên.
Nói xong cô quay lưng bỏ chạy một mạch ra khỏi nhà hàng bắt taxi đi về, khóe mắt bỗng trào dâng những giọt nước mắt mặng đắng. Lưỡi vẫn còn vị mặng và tanh của máu. Tim đau đớn vô cùng.
Hải Quỳnh đi rồi Tần Phong đau đớn cười điên dại, rồi gục người xuống đất:
- Anh say rồi, phải anh say rồi. Nhưng không phải say vì rượu mà say vì người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]