Chuyện chơi người và làm nhục người của họ đã đồn đại khắp trường nhưng nguyên do chỉ có một mình khổ chủ biết mà thôi. Hải Quỳnh bị bắt đi xuống căn tin mua bánh về, trên đường về vì xách nhiều thứ quá nên cứ bị rớt lên rớt xuống. Đang chuẩn bị cúi người lụm bịch bánh lên thì đã có một bàn tay nhanh chóng nhặt lên dùm cô. Ngẩng đầu định cảm ơn thì Hải Quỳnh nhận ra người đó là Tần Phong, anh nhìn cô với anh mắt trầm lắng khó tả. Như quen biết lại cũng như xa lạ, khiến Hải Quỳnh bối rối không biết nên thế nào, đành cúi mặt nhận lấy bịch bánh rồi nói một tiếng cám ơn. Đang định bước đi thì Tần Phong đột ngột mở miệng nói, trong giọng nói có phần quan tâm nhắc nhở nhưng cũng có phần trách móc: - Cẩn thận một chút đi. Tên đó không phải kẻ hiền lành đâu. Nói rồi Tần Phong bỏ đi, trong khi Hải Quỳnh còn đang ngậm nhắm câu nói của Tần Phong, phải một lúc sau cô mới hiểu là anh đang nói về chuyện gì. Quay đầu lại nhìn Tần Phong nhưng anh đã đi khá xa rồi. Tần Phong bỏ đi nhưng trong lòng thấy bối rối vô cùng, chuyện của mấy cô nàng này có liên quan gì đến anh đâu. Sao tự nhiên lại quan tâm như vậy, đúng là điên đầu mà. Anh vỗ tay lên trán mình nhiều lần để trấn tĩnh lại. Tên Tùng hận lắm nhưng sợ động vào bọn họ là dân quận tư thứ thiệt thì sẽ thiệt thòi cho hắn, hắn quay sang người mà là đầu mối của mọi chuyện: Nguyên Hạ. - Thằng hèn hạ – Minh Trang tức giận quăng mấy tấm hình mà tên khiếp khiếp đã lén chụp lại trong lúc cùng Nguyên Hạ âu yếm. - Bây giờ thằng khốn đó muốn gì – Phương Hồng bặm môi hỏi, không ngờ sự việc lại trở nên lớn thế này. - Tên khốn đó đòi mình phải đưa tiền cho hắn ta – Nguyên Hạ nức nở nói. - Bao nhiêu – Hải Quỳnh lo lắng hỏi. - 100 triệu – Nguyên Hạ thở dài nói. - Cái gì….thằng khốn đó đúng là đáng hận mà, biết vậy mình đấm cho hắn ta vài cái, tàn phế luôn cho rồi – Minh Trang căm hận nói. - Bình tĩnh đi, bây giờ phải làm sao đây nè – Lê Phương vuốt giận bạn rồi thân. - Bây giờ thử thương lượng với hắn ta được không? – Ngọc yến lên tiếng hỏi. Buổi thương lượng tất nhiên là thất bại. Nhưng ngay sau đó, tên Tùng đã chặn đường Hải Quỳnh, hắn ta giở giọng ong bướm: - Thật ra lần đầu tiên thấy là anh đã thích em rồi. Con gái phải dịu dàng và hiền lành như em thì mới đáng để quen. Vừa nói vừa với tay vuốt tóc Hải Quỳnh, rồi vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của cô. Hải Quỳnh cảm thấy kinh tởm cái thứ đồ cặn bã này, cô định hất tay hắn ta ra, nhưng rồi chợt nghĩ đến Nguyên Hạ. Cô thầm nghĩ:” Để chị đây àu biết thế nào là dịu dàng và hiền lành. Đừng tưởng chị mày là nai tơ mà lầm” - Vậy sao anh lại không nói trước với em mà lại quen với bạn em chứ – Cô giở giọng nũng nịu hờn trách. Tên Tùng nghe xong thì mở cờ trong bụng, cứ tưởng cô là dê con dễ dụ. Vội vã giải thích: - Tại bạn em cứ bám lấy anh, anh chẳng thể làm cách nào khác hơn cả. Sợ cô ấy nói xấu anh trước mặt em nên mới mua nhiều đồ cho cô ấy. - Thật sao – Hải Quỳnh chớp chớp đôi mắt tròn xoe đen lánh của mình nhìn tên Tùng say đắm khiến hắn ta mừng rơn. - Thật – Hắn ta nói xong thì sáp lại gần cô. Hải Quỳnh chỉ muốn co giò đạp cho tên này mấy đạp nhưng cô cố gắng chịu đựng. - Nhưng mà em vẫn sợ – Hải Quỳnh giả vờ sợ hải e dè nói. - Em sợ gì? – Hắn ta ngạc nhiên hỏi. - Nghe nói anh chụp lại mấy tấm hình anh và Nguyên Hạ ở với nhau, còn đe dọa cô ấy nữa – Cô giả vờ nũng nịu lo lắng nói. - Oan cho anh quá, lúc đó là do cô ấy dụ dỗ anh. Mấy tấm hình đó cũng là do cô ấy chụp, định dùng để ép buộc anh phải ở bên cô ấy. Nhưng anh không đồng ý nên thẹn quá mà đặt điều vu khống cho anh. - Nhưng mà anh vẫn còn giữ bản gốc của mấy tấm hình đó không phải sao? - Được rồi. Anh sẽ xóa mấy tấm hình đó trước mặt em có chịu không? - Chừng nào anh sẽ xóa? - Anh để ở khách sạn rồi, chiều nay em cùng anh tới khách sạn để xóa mấy tấm hình đó nha – tên tùng dụ dỗ Hải Quỳnh vào bẫy. Hắn ta nghĩ, chỉ cần Hải Quỳnh đến đó dù cô chịu hay không chịu thì hắn ta cũng sẽ làm nhục cô. Hải Quỳnh giả vờ suy nghĩ trước lời đền nghị của tên Tùng. Hắn ta thấy vậy vội vàng nói thêm: - Anh thật lòng yêu em, vừa gặp em là anh đã thích rồi. Em phải tin anh mới được. - Em tin anh – Hải Quỳnh nhẹ nhàng gật đầu đáp. Đúng thời gian hẹn, Hải Quỳnh đến gặp tên Tùng, hắn liền chở cô lên xe đến khách sạn mà không hề biết rằng bốn cô gái còn lại đã bám đuôi sát gót. Nhưng chẳng ngờ bốn người họ gặp đèn đỏ, lại bị một chiếc xe tải lớn chắn mất tầm nhìn nên không thể biết rõ là Hải Quỳnh và tên Tùng đi đâu. Cả bốn người lo lắng tìm kiếm rồi gọi điện thoại cho Hải Quỳnh, nhưng chợt nhớ điện thoại cô đã bị mất, vẫn còn chưa mua lại. Cả bốn người bắt đầu lo lắng sợ hãi dáo dác chạy đi tìm. Hải Quỳnh cứ nghĩ rằng bốn đứa bạn vẫn theo sát mình nên rất yên tâm theo tên Tùng đi đó đi đây. Mua sắm, ăn cơm cho đến khi trời sụp tối rồi cùng nhau về khách sạn. Đang chờ tên Tùng đặt phòng thì Hải Quỳnh thấy bóng dáng Tần Phong và một cô gái đi vào khách sạn. Tần Phong cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Hải Quỳnh ở đây, cậu nheo nheo mắt nhìn cô. Hải Quỳnh thấy Tần Phong nhìn mình thì xấu hổ vội cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào chân mình. Cô nhớ lại câu nói: Gái ngoan không vào khách sạn của mình mà chỉ muốn độn thổ chui xuống đất trốn mà thôi. Đúng là không thể ngẩng mặt làm người nữa. Nhưng sau đó cô mặt kệ, tự nhủ với bản thân: “ Mình không làm việc gì xấu sao phải sợ”. Cô liếc trộm Tần Phong một cái rồi đánh giá. Tần Phong mặc một chiếc áo dạng sơ mi màu xám trông rất đẹp, vừa nhìn thì đã biết là hàng hiệu rồi, vẫn giống như lần đầu tiên cô gặp, áo không cài quá ba nút áo, so với ở trường khác một trời một vực. Ở trường anh ta trông đạo mạo, nghiêm trang và học thức hơn. Sát bên người vẫn là một cô gái xinh đẹp, chỉ có đều lần này lại là một cô gái khác. Hải Quỳnh hừ mũi một cái nghĩ:” Anh ta cũng cùng một hạng người như tên Tùng việc gì mình phải thấy xấu hổ với loại người như anh ta”. Khẽ liếc trộm sang cô gái bên cạnh Tần Phong, cô gái lần này đẹp hơn cô gái lần trước rất nhiều, gương mặt hiền lành, ăn bận rất đẹp nhưng trông đoan trang, và có học thức hơn cô gái lần trước. Hèn gì anh ta đá *** cô nàng kia để theo đuổi cô nàng này. Coi như anh ta cũng có mắt nhìn người. Hải Quỳnh cứ nhìn chằm chằm vào cô gái, cô gái đó bèn nhoẻn miệng cười với Hải Quỳnh. Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi nhận ra mình nhìn người ta như vậy nên gượng cười rồi quay mặt đi. Rồi lắc đầu luyến tiếc cho cô gái này sắp sửa bị tên này ăn sạch sẽ. Tự nhiên cảm thấy khinh thường mấy cái hạng người như hắn ta ghê. Chợt nhớ ra mình đang ở đâu, Hải Quỳnh lắc đầu, chuyện mình lo chưa xong, lại đi cho cho người khác. Hải Quỳnh vội đưa mắt nhìn ra phía ngoài xem có tin tức gì của bốn đứa bạn hay không. Nhưng bên ngoài chỉ có bóng đêm vội vã và những đèn xe chớp nhoáng, Hải Quỳnh hơi lo sợ, cô bấu vào tay mình để cố trấn tĩnh. Dù sao cũng đã đi đến bước đường này rồi, không thể quay đầu lại. Sao đó cô ngẩng đầu lên phớt lờ ánh mắt của Tần Phong. Quay lại nhìn tên Tùng lúc này cũng đã làm xong thủ tục thuê phòng. Tên này dường như là khách quen của nơi này nên cũng chẳng rườm rà nhiều. Hắn ta quàng tay qua eo Hải Quỳnh đi thẳng lên phòng. Tần Phong nhìn theo bóng dáng hai người họ, đột nhiên trong lòng có cảm giác bức bối khó chịu không thể diễn tả được. Hải Quỳnh căn thẳng khi bước vào trong thang máy, những cử chỉ ôm ấp của tên này khiến cô lạnh tóc gáy, chỉ muốn tống cho hắn ta mấy đạp rồi lao ra khỏi khách sạn. nhưng cô cứ nghĩ đến sự đau khổ của Nguyên Hạ thì dằn lòng lại, gồng người chịu đựng bàn tay dâm ô của tên Tùng. Khi thấy tên Tùng vặn khóa mở cửa, Hải Quỳnh đứng cả tim, sắc mặt xanh xám, cô vội dòm ngang liếc dọc xem hai bên như thế nào. Nhưng hình như vẫn chẳng thấy được dấu hiệu nào của mấy đứa bạn. - Vào đi em. Giọng tên Tùng thúc giục làm Hải Quỳnh bấn loạn, cô chỉ muốn co giò bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng cô tự nhủ với bản thân:” Mình sẽ không sao, mình làm được”. Hít một hơi, cô mạnh dạng bước vào. Quả là khách sạn hạng sang có khác. Mọi thứ đều rất đẹp và sạch sẽ vô cùng. Lúc này Hải Quỳnh mới nhìn lại mình, cô đang bận một chiếc váy không quá dài, cô thấy hối hận vô cùng. Phải chi cô mặc quần dài thì tốt biết mấy. - Cạch… Tiếng khóa cửa vang lên sau lưng làm Hải Quỳnh giật bắn người, tim run lên bần bật, hai chân mềm nhũn gần như không thể đứng được nữa. Đành liều vậy. Cô tiến tới ngồi xuống giường che giấu nỗi sợ trong lòng mình. Thấy Hải Quỳnh ngồi xuống giường, mắt tên Tùng sáng rực, hắn khoái chí mĩm cười. - Hình đâu? – Hải Quỳnh vội vã hỏi. - Từ từ đã chứ, làm gì mà gấp dữ vậy cưng – Tên Tùng sáp lại gần Hải Quỳnh phả hơi bên tai cô nói. Hải Quỳnh nghe toàn thân mình lạnh toát, da gà dựng hết cả lên, cô gắng trấn tĩnh giả vờ hờn dỗi nói: - Em không thích người yêu mình giữ ảnh của cô gái khác. - Được rồi, nếu em không thích thì anh không giữ là được chứ gì. Anh chỉ giữ hình của em thôi chịu không? – Vừa hỏi tên Tùng vừa hôn vào má của Hải Quỳnh. Hải Quỳnh cung tay lại muốn đấm cho tên khốn này mấy đấm, nhưng cô không muốn bản thân mất cả chì lẫn chài, cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa. Cô giả vờ mắng yêu: - Đáng ghét. Tên Tùng thấy vậy thì càng thích chí, hắn ta thấy toàn thân rạo rực ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. - Em có thích anh không? – Hắn ta cười quyến rũ hỏi Hải Quỳnh. Cô khẽ gật đầu. - Tại sao? – Tên Tùng hỏi tiếp, vừa hỏi bàn tay hắn ta lần tìm bờ eo cô chiếm lấy. - Vì anh đẹp trai – Hải Quỳnh giả vờ e thẹn đáp, nhưng trông đầu cô thì ****:” Đồ dê đực, mặt mày còn thua mặt ngựa” Tên Tùng phá ra cười thích chí, hắn ta càng bạo dạn hơn, vòng tay ôm sát lấy eo cô vào người hắn. Tim Hải Quỳnh muốn bắn ra ngoài, nhưng cô không dám thở mạnh. Cô thấy ghê tởm tên này và chỉ muốn lộn mữa mà thôi. “ Bình tĩnh”- Cô tự nhắc bản thân. Hải Quỳnh đứng bật dậy, làm bàn tay đng chuẩn bị đi tìm cảm giác khoái lạc hơn của tên Tùng bị chơ vơ. Cô quay mặt cười cười nói: - Em khờ nhưng em không có ngốc. Muốn lợi dũng em thì anh phải chứng minh cho em thấy là anh yêu em thật lòng mới được. - Bằng cách nào – Tên Tùng nôn nóng hỏi, hắn ta cảm thấy toàn thân rạo rực vô cùng, chỉ muốn bộc phát ra bên ngoài mà thôi. Cho nên dù yêu cầu nào hắn ta cũng chấp nhận. - Em nói rồi, em không muốn anh lưu giữ hình bất kì cô gái nào khác ngoài em hết – Hải Quỳnh lạnh lùng nói. - Được, ngoài em ra, anh không giữ hình bất kì cô gái nào khác cả – Tên Tùng nghĩ nhanh, hình thôi mà, chụp lại mấy hồi. Hắn ta nhanh chóng lấy điện thoại ra xóa trước mặt Hải Quỳnh. - Còn trong thẻ nhớ – Hải Quỳnh nhắc nhở. Nhưng tên này không còn nhịn được nữa, hắn đứng dậy kéo Hải Quỳnh lại gần rồi đè xuống giường. Hải Quỳnh chết cứng cả người, cô sợ hải nhìn tên Tùng. Hắn ta cười cười nhìn cô nói: - Đừng sợ, rồi anh sẽ làm cho em sướng đến tột độ (>0
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]