Chưa bao giờ A Nhược tức giận đến như vậy, đến cả lời nói...sự thừa nhận cũng được anh thốt ra. Mặc dù chứng khó nói cản trở việc phát ngôn của anh, nhưng việc đó cũng không thể đồng nghĩa được việc anh sẽ không thừa nhận nhiều sự thật đến như vậy.
Cảm xúc vừa đau lòng vừa tức giận dẫn đến hốc mắt anh không thể khống chế được mà rơi lệ.
Địch Thiện Tam vẫn nhìn anh cười cười như chưa hề nghe thấy gì. A Nhược càng lúc càng không muốn nhìn thấy y, đôi bàn tay gầy guộc của anh dùng sức lăn bánh xe, chậm chạp rời khỏi văn phòng u ám này.
Nào ngờ, nơi có ánh sáng cũng là nơi có người đó. Tôn Duệ Lâm đứng ngoài cửa, dường như đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Hai người nhìn nhau, kẻ ngồi xe lăn ngẩng đầu... Người có đôi chân lành lặn thì lại cúi đầu nhìn xuống. Hành động này tưởng chừng như là một động tác bình thường, nhưng đối với họ...chính là một sự bình đẳng đến tôn trọng nhau.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cúi đầu nhìn anh....trái ngược nhau nhưng lại có điểm chung. Chúng ta cùng tìm sự tương đồng giống nhau.
Cả hai người nhìn nhau nhưng lại không nói. Cuối cùng... A Nhược tiếp tục lăn bánh xe, bỏ lại một Tôn Duệ Lâm vẫn bất động không có giấu hiệu gì.
Đợi anh đi xa một quãng, Tôn Duệ Lâm mới xuất hiện trong văn phòng của Địch Thiện Tam, hắn mở miệng nói với y.
" Cậu khá lắm, tôi sẽ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chan-cua-em/3442519/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.