Bắc Kinh vào tháng mười thật lạnh, tuyết phủ trắng khắp đường đi. Người người qua lại đều cố gắng co rụt cổ vào chiếc áo khoác bông để giữ ấm cơ thể của mình. Có người còn hà một hơi lạnh ra khỏi không trung, tạo nên một làn khói trắng nhỏ... Trông y hệt những người diễn xiếc vậy.
Thời tiết như vậy, những tiệm trà, quán lẩu hay tiệm trà sữa rất đông người ra vào. Làm một chút đồ nóng thưởng thức, quả thực là không gì bằng.
Cánh cửa gỗ của một tiệm trà nhỏ nằm gọn gàn trên một góc đường bật mở. Một nam nhân ngồi trên chiếc xe lăn được một người phụ nữ đẩy ra ngoài, trên mặt anh vẫn còn giữ một nụ cười hiền lành khó tả, anh mở miệng nói.
" Dì Tô, thật sự cảm ơn dì. Số áo quần này con sẽ cố hoàn thành sớm rồi giao cho dì"
Người phụ nữ vừa được chàng trai gọi có tên là Tô Mai, dáng người bà mập mạp cùng với mái tóc ngắn xoăn màu muối tiêu. Khuôn mặt hiền từ của bà khẽ gật đầu nói.
" Tháng này nhờ cậu sửa giúp quần áo nhiều rồi, đây là tiền lương cả tháng nay của cậu tôi trả luôn một lần. Mấy đứa nhân viên trong quán không hiểu sao cứ làm rách áo quần đi làm hoài. Phiền cậu quá rồi A Nhược"
A Nhược khẽ lắc đầu, đôi chân bị tật của anh được che bởi một tấm vải nhỏ cũ kĩ, đủ để che đi đôi chân dị tật xấu xí kia. A Nhược giữ chặt túi đồ cần sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-chan-cua-em/3442493/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.