Buổi chiều, Phong báo cho Thanh Y và Họa Lam tối nay có một buổi tiệc chúc mừng trong vườn biệt thự, mời đến cả đội ngũ bếp trưởng và nhân viên phục vụ đẳng cấp năm sao.
Từ khi nghe tin, Thanh Y miệng cứ cười liên tục, vừa lăng xăng kể chuyện cho Họa Lam, vừa nghĩ đến những món ăn tối nay.
- Thanh Y à!
Họa Lam suốt từ khi thức dậy đã bị Thanh Y lôi đi trò chuyện không ngừng nghỉ, bao nhiêu là chuyện dồn nén gần cả năm trời như bùng nổ rồi tuôn ra khỏi khuôn miệng xinh xắn cười không ngớt đó. Đến bây giờ cô mới có dịp chen lời.
- Vâng, chị nói đi.
- Chị nghĩ rằng người tự do như em bị buộc chân cố định vào một nơi thì em sẽ ủ rủ đến nhường nào. Nhưng em không có vẻ như chị nghĩ.
Thanh Y cười, vừa mở tủ chọn quần áo, vừa nhìn Họa Lam.
- Em là ai nào? Em là Lý Thanh Y! “Không có gì có thể hạ gục được Lý Thanh Y!” là câu mà chị từng nói với em và em cũng đã công nhận điều đó còn gì. Hì hì, nếu vào nước thì em hóa cá, nếu lên không thì em làm chim. Họa Lam xinh đẹp, chị đừng lo! Em là tắc kè hoa thích ứng với mọi hoàn cảnh. Này, chị lại đây chọn áo đi. Tối nay phải ăn thật nhiều mới được.
Nói xong cô kéo tay Họa Lam đến rồi tích cực lục lọi đống quần áo. Họa Lam cũng chỉ có thể mỉm cười chịu thua trước mớ lí luận của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-canh/1947683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.