Công viên ban đêm vắng lặng, yên tĩnh vô cùng. Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng rả rích cùng tiếng gió thổi vi vu.
Ánh đèn điện vàng mờ ảo chiếu rõ một bóng người mặc áo sơ mi đang đứng tựa lưng vào xe. Mắt anh hướng về phía bờ sông.
Cô điên thật rồi, sao lại nghe theo lời hắn mà đến đây chứ!
Nhưng suy cho cùng, cô cũng là một đứa con gái dễ mềm lòng. Nghe những lời tựa như khẩn thiết cầu xin đó của Âu Dương Nhật, cô không kiềm được theo địa điểm anh nói mà đến.
Thanh Y đã trèo tường ra khỏi biệt thự của Âu Dương Quân để tránh mấy tên vệ sĩ ở cửa. Kĩ thuật của cô thừa sức thoát khỏi sự phát hiện của họ.
Nhưng bây giờ cô hối hận rồi!
Cô không nên đến đây khiến Âu Dương Nhật ôm hi vọng để rồi sau này thất vọng.
Vừa bước đến thấy hình dáng đó, Thanh Y liền quay đầu định rời đi thì bất ngờ truyền đến tiếng gọi:
- Thanh Y?
Cô dừng bước nhưng không quay đầu cũng không lên tiếng.
- Em đã đến sao lại còn định quay về?
Âu Dương Nhật nhanh chóng tiến đến nắm lấy cánh tay cô, giữ cô lại.
Thấy cô vẫn không lên tiếng, anh khẩn trương:
- Thanh Y, sao em không nói gì?
Thanh Y đẩy bàn tay đang giữ tay cô ra.
- Tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn về!
Âu Dương Nhật thấy cô thái độ thật muốn rời đi liền nắm tay cô kéo lại rồi ôm chặt vào lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-canh/1947657/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.