Trong căn phòng màu trắng sạch sẽ đầy mùi thuốc khử trùng, trên giường bệnh, Thanh Y nhỏ nhắn như lọt thõm trong vòng tay rắn chắn của Âu Dương Quân.
Cô mơ màng cựa quậy người.
Cả đêm chưa ăn uống gì, cô đã bị Phan Nhã Vân dùng gậy gỗ tới tấp đánh vào người lại còn phải dầm mưa lạnh nên kiệt sức mà ngất đi.
Trong lúc được chuyển đến bệnh viện, cô mơ hồ nghe thấy rất nhiều tạp âm ồn ào khiến cái đầu ong ong nặng trịch của cô đau nhức.
“Anh Quân, anh mau sang phòng cấp cứu bên cạnh để bác sĩ gắp viên đạn ra đi! Anh mất quá nhiều máu rồi!”- Tiếng Phong khẩn trương.
Trong phòng không có âm thanh đáp lời. Thế nhưng, bàn tay mang hơi ấm đang nắm chặt lấy tay cô vẫn không buông. Sau đó, lại là tiếng của Phong:
“Mau gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây, nếu không bệnh viện này nhất định sẽ phải đóng cửa vào ngày mai!”
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, có vẻ như rất nhiều người tiến đến.
Âu Dương Quân ngồi yên ở ghế để vị bác sĩ trung niên cẩn thận gắp viên đạn trên ngực ra. Chịu phải đau đớn, anh cũng không mở miệng rên la lấy nửa tiếng, nhưng vừa thấy cô y tá cầm bàn tay của Thanh Y lên, anh liền hướng đến cảnh cáo, khiến cô ta tái mặt hoảng hốt:
“Lấy ven cho chính xác! Nếu dám làm cô ấy đau thì liệu mà về chuẩn bị quan tài!”
Sau một hồi hít thở sâu lấy can đảm, vận dụng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-canh/1947608/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.