Làn váy trắng của Thanh Y bay phần phật trong gió.
Cô dường như đình chỉ hô hấp khi Âu Dương Quân cắt dứt sợi dây quyết định còn lại. Cô nhắm mắt, siết thật chặt bàn tay đang nắm tay anh.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Không có bất cứ âm thanh nào phát ra ngoài tiếng gió reo.
Thanh Y thảng thốt mở mắt. Vừa lúc đó, đáy mắt cô liền chạm phải gương mặt tươi cười rạng ngời của Âu Dương Quân đang nhìn cô. Cô hướng xuống chân, nơi có quả bom lộ ra dưới làn váy bay bay.
Sợi dây màu lục đã được cắt bỏ và không hề làm quả bom phát nổ.
- Âu Dương Quân, chúng ta sống rồi, chúng ta sống rồi!
Bị sự vui mừng khôn xiết vây lấy, Thanh Y không hề ý thức rằng mình đang đứng trên thành cao của tầng thượng mà nhảy lên sung sướng. Bên dưới, Âu dương Quân dang rộng hai tay chờ cô sà vào lòng cười nói:
- Đúng vậy!
Thế nhưng, niềm vui chưa kịp đến mà họ lại tiếp tục chịu một phen kinh hồn.
Lúc Thanh Y trên thành cao kia đang định nhào vào Âu Dương Quân thì chiếc gót cao giẫm phải tà váy dài liền ngã về sau.
- A!
Tiếng hét thất thanh của Thanh Y hòa tan trong tiếng gió. Một lần nữa, cô rơi từ tầng thượng của khách sạn xuống. Lúc ở Nhật, chính nhờ Âu Dương Quân cứu cô từ trên trực thăng nên đến giờ vẫn còn mạng.
Cảm giác hoảng hốt chợt ùa về, trong hoàn cảnh này lại trở nên mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-canh/1947592/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.