Chương trước
Chương sau
“Hừ! Mày bây giờ còn rất bình tĩnh nha! Sau hai phút, tao xem mày còn có thể bình tĩnh như thế nào? Đây chính là ‘Mị Hoặc’ bên trong ‘Đọa Thiên’, chuyên dạy dỗ những đứa nhỏ không nghe lời. Chờ dược hiệu bắt đầu, tao xem mày còn có thể có khí thế như vậy hay không? Thực sự chờ mong a!” Hắc Ưng hai tay ôm ngực, cười lạnh nói.

Rất nhanh, Thượng Quan Thập liền cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa khác thường, dâng lên trong lòng, liên tiếp bắt đầu nhanh chóng lan ra, đến toàn thân. Cậu biết đây là hiệu lực của ‘Mị Hoặc’. Cậu từng tận mắt thấy, mấy đứa bé trai mới vào ‘Đọa Thiên’, bởi vì chống cự không theo, mà bị mạnh mẽ tiêm vào ‘Mị Hoặc’. Sau đó, bọn chúng ngay trong ảo cảnh cùng dục vọng, bị đám khách kia mang đi. Cuối cùng, mấy bé trai này liền đắm chìm vào trong hiệu lực của thuốc…

Theo sự lên cao của nhiệt độ cơ thể Thượng Quan Thập, một trận cảm giác trống rỗng mạnh mẽ sinh ra bên trong. Dục vọng của cậu rốt cuộc ngẩng đầu, cậu không ngừng giãy dụa cơ thể, mãnh liệt khát vọng, có thứ gì đó có thể tiến vào trong cơ thể cậu, thay cậu dập tắt ngọn lửa ngọn lửa khí thế bốc cháyấy. Dần dần, ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, trong ảo giác, cậu cảm thấy lạnh ngắt của lòng bàn chân dường như có thể làm dịu phần nóng rực trong cơ thể kia. Vì thế, cậu không ngừng cọ khối băng dưới lòng bàn chân, nỗ lực khiến cho khí lạnh thấu xương này đuổi phần dục vọng, cùng với phần lửa nóng kia của cậu đi…

Hàng loạt các động tác của Thượng Quan Thập gia tăng tốc độ tan chảy của khối băng dưới lòng bàn chân. Dần dần, cái dây thừng trên cổ cậu kia bởi vì sự hạ thấp của chiều cao cơ thể, bắt đầu từ từ biến chặt… Đau đớn trên cổ truyền đến, cùng với sự khó thở vì thiếu không khí xuất hiện, cho Thượng Quan Thập một tia ý thức sau cùng: Thì ra khối băng bắt đầu thấp xuống a! Chẳng lẽ cậu cứ như vậy mà chết sao? Cậu đã có chuẩn bị rồi không phải sao? Cậu hình như lại đang nhìn thấy Hiên Viên Diệu bọn họ! Anh, xin lỗi! Xem ra em không cách nào thực hiện di nguyện của anh rồi.

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Thập đã rơi vào trạng thái nửa ảo giác, trước mặt cậu xuất hiện khuôn mặt hai lớn hai nhỏ, cùng với anh trai. Thượng Quan Thập nhìn thấy nụ cười khẽ của bọn họ, bỗng nhiên đánh một cái lạnh run. Sau đó, cậu hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Cậu không ngừng tự nói với mình: Mình hoàn toàn sai rồi. Mình còn chưa thể buông tha, bọn họ sẽ đến cứu mình. Mình còn chưa thể chết được, mình còn chưa thể bay ra. Mình phải sống, sống… Vì thế, Thượng Quan Thập vì để cho chính mình duy trì tỉnh táo, móng tay của hai tay cậu hung hăng chọc vào lòng bàn tay mình. Lập tức, từng dòng máu tươi đỏ sẫm dọc theo hai cánh tay bị trói ngược của cậu uốn lượn chảy xuống… Đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh Thượng Quan Thập, cậu cảm thấy mình rốt cuộc có thể tạm thời duy trì tỉnh táo.

Mà Hắc Ưng xem cuộc vui ở một bên cũng ý thức được mục đích của Thượng Quan Thập, hắn cười lạnh một tiếng, đi lên phía trước, dùng roi da đè hàm dưới của Thượng Quan Thập: “Nhìn xem, sắc đỏ này chiếu lên trên làn da tuyết trắng của mày thật đúng là đẹp a! Mày muốn duy trì tỉnh táo sao? Vậy tao giúp mày một chút đi! Không biết roi da này sau khi đánh lên người mày, lại sẽ là một phen cảnh đẹp thế nào đây? Nhưng mà mày yên tâm, đây là roi đặc chế, nó sẽ không lưu lại vết sẹo trên thân thể xinh đẹp của mày. Nó sẽ chỉ làm dưới da mày tụ huyết mà thôi! Mày là thầy thuốc, hẳn biết cái gì là tụ huyết dưới da đi! Nếu một đạo lại một đạo sắc đỏ tím chiếu lên làn da trắng như tuyết của mày, hẳn là so với màu đỏ này còn đẹp hơn đi! Mày cứ hảo hảo chờ mong tỉnh táo của mày đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.