Ngày hôm sau, Minh Hạo đang trên công ty, nhận được tin nhắn anh liền mở ra đọc. Khóe môi anh chợt cong lên, tiếp đến trực tiếp ấn nút gọi cho cô.
Giọng anh thâm trầm nói.
“ Em đang học à?”
Hân Vy có chút ngạc nhiên, cô nhỏ giọng đáp.
“ Hôm nay em không có lịch học, em đang tự học thôi…nhưng sao hôm nay anh lại gọi em vào giờ này”
Minh Hạo nói.
“ Anh nhớ em, tuần rồi em bận nên anh chưa gặp được em, hôm nay bù cho anh nha”
“ Hôm nay là thứ hai, anh không bận sao?”
Minh Hạo im lặng một lúc không đáp khiến cô có chút lo lắng.
“ Sao anh không nói gì? Anh giận em à?”
Minh Hạo thở dài một hơi rồi nói.
“ Em bận thì thôi vậy”
Hân Vy nghe được trong lời nói của anh có chút không vui nên vội nói.
“ Em…em không bận, tối nay anh đến đón em đi”
Không biết vẻ mặt của anh lúc này như thế nào, chỉ nghe được một chữ “ừm” từ anh. Không nói gì thêm, anh tắt máy. Hân Vy có chút bối rối, cô thơ thẩn nhìn vào màn hình đã tối rồi thở dài.
Tầm khoảng chiều tối anh đã đến trước cổng trường đợi cô như thường lệ. Nhìn thấy anh từ xa, Hân Vy vội chạy đến, cô đứng lại trước mặt anh thở hổn hển. Minh Hạo nhìn thấy vội vuốt nhẹ lên lưng cô vài cái. Anh ân cần hỏi.
“ Ai bắt em chạy nhanh làm gì, cứ đi từ từ không được à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-cach-xung-ho-lam-vo-anh/3598869/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.