Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau.

Hân Vy đã dậy từ rất sớm, bởi vì hôm nay nhà cô sẽ làm tổng vệ sinh để ăn Tết. Theo như phân công nhiệm vụ từ trước, mới 7 giờ, cả nhà ba người đã vào vị trí, Hân Vy phụ trách lau dọn phòng khách, phòng tắm, mẹ cô sẽ phụ trách nhà bếp và giặt chăn ga gối nệm và ba cô sẽ phụ trách phần sân và nhà kho.

Không chần chừ thêm nữa, Hân Vy đã trang bị khẩu trang, bao tay và không quên đội thêm mũ lưỡi trai trên đầu tránh bụi bẩn. Cô loay hoay hết mọi ngóc ngách, từ lau bàn ghế lại sang quét dọn kệ tủ, khi thì lau tivi, khi thì sắp xếp lại mấy quyển tạp chí, giấy báo. Cô cứ thế cầm chổi, giẻ lau, cứ quét quét rồi lại lau lau…vô vùng nhiệt huyết.

Đang trong lúc tập trung thì đột nhiên lại có tiếng điện thoại. Hân Vy dừng động tác, cô vội đi đến chổ kệ tủ lấy điện thoại. Vừa nhìn vào điện thoại khiến cô bất động mấy giây, Minh Hạo đang gọi video call với cô. Hân Vy trong lòng hơi sốt ruột, không biết có nên nghe máy không thì lại nhìn xuống bộ dạng của mình lúc này. Chần chừ một lúc thì mẹ cô từ phòng bếp cũng ngó ra hóng chuyện.

“ Ai điện mà không nghe máy”

Hân Vy chột dạ, vội nói.

“ Con nghe đây”

Nói rồi, cô cũng hít một hơi thật sâu rồi thở ra để trấn an bản thân bình tĩnh, sau đó thì trực tiếp nhấc máy.

“ Hi…chào”

Hân Vy để lộ nụ cười hơi miễn cưỡng, kín đáo nhìn anh qua màn hình điện thoại. Minh Hạo nghe thấy giọng của cô thì gương mặt thoáng lên chút vui vẻ, anh nói.

“ Em đang làm gì vậy?”

Hân Vy vừa nói vừa xoay điện thoại một vòng nhà cho anh xem.

“ Cả nhà đang làm vệ sinh ạ”

Anh vẫn nhìn cô chăm chú, sau đó nói thêm.

“ Có mệt lắm không?”

Hân Vy khẽ gật đầu, cô mím môi nói nhỏ.

“ Lâu lâu vận động chút cũng tạm ạ…à mà ba của anh vẫn khỏe chứ?”

Minh Hạo hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng nở một nụ cười đáp lại.

“ Ba tôi khỏe...rất khỏe”

Hân Vy nhìn thấy anh cười thì hơi xấu hổ, cô ngại ngùng hỏi.

“ Anh cười cái gì?”

Minh Hạo khẽ mím môi.

“ Không nghĩ là em sẽ hỏi thăm ba tôi nữa đó”

Hân Vy bĩu môi nói.

“ Em đâu phải không biết phép tắc chứ…hỏi thăm người lớn là chuyện thường tình mà”

Minh Hạo sợ cô giận nên đã nhanh chóng nói.

“ Ừm, tôi hiểu rồi…em ngoan lắm”

“ Thôi không nói chuyện với anh nữa, em còn phải dọn dẹp cho xong đây”



Hân Vy muốn tắt điện thoại nhưng anh đã vội ngăn lại.

“ Đừng tắt…cứ để đó đi, em cứ làm việc của em…có được không?”

“ Hả? Nhưng em đâu có nói chuyện với anh được, để điện thoại không như vậy làm gì?”

“ Tôi nhìn em thôi cũng được” - Không suy nghĩ mà anh đã trực tiếp đáp lại.

Hân Vy nghe xong như hóa đá, “nhìn cô” sao... Đắn đo một lúc, thì cô cũng đành đồng ý. Hân Vy tùy tiện đặt điện thoại lên một góc cho anh nhìn thấy rồi lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình.

Đúng lúc, ba cô từ sân bước vào, ông vừa đi vào đã nhanh mắt nhìn thấy điện thoại của cô đặt ở một góc. Ba cô đi đến rồi cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy anh, ba cô đã vui vẻ nói chuyện.

“ Ây da…Minh Hạo à”

“ Con chào chú”

Hân Vy từ trong nhà vệ sinh bước ra thì nhìn thấy điện thoại của mình trong tay ba cô khiến cô một phen hú vía, vội chạy đến bên cạnh ông.

“ Ba, điện thoại của con”

Ba cô đang nói chuyện với anh thì bị cô chen ngang, ông liếc nhìn cô một cái rồi nói.

“ Ba mới nói có mấy câu chứ có giành Minh Hạo với con luôn đâu mà lo lắng”

Hân Vy đỏ mặt, giận dỗi nhìn ba mình.

“ Ba nói gì vậy”

Mẹ cô nghe thấy tiếng ồn ào nên cũng đi ra xem xét.

“ Chuyện gì nữa”

Ba cô lại quay sang nói với mẹ cô.

“ Bà coi, tôi thấy Minh Hạo gọi điện nên nói chuyện một chút, ai ngờ Hân Vy lại không cho tôi nói còn muốn lấy lại điện thoại chiếm làm của riêng”

Hân Vy nắm lấy tay bà lay lay mấy cái.

“ Chuyện có chút xíu mà mẹ xem ba phóng to chưa kìa”

Lúc này, Minh Hạo mới lên tiếng.

“ Chào cô, con điện thoại hỏi thăm gia đình mình…nếu bất tiện thì cho con xin lỗi, con tắt máy ngay đây ạ”

Mẹ cô nghe xong thì vội lên tiếng.

“ Không bất tiện…để cô đưa điện thoại cho hai đứa nói chuyện ha…đừng tắt máy nha con”

Nói xong, mẹ cô đã đưa điện thoại lại cho cô, sau đó còn tiện tay đẩy cô về phòng riêng của cô. Hân Vy vẻ mặt hoang mang nhìn mẹ mình, nhưng cũng nhanh chóng đóng chặt cửa phòng lại, cô ngồi lên mép giường, khẽ nhìn vào điện thoại. Minh Hạo đang cười rất tươi. Hân Vy tức giận nhìn anh.

“ Anh vui lắm hả”

Minh Hạo hắn giọng lấy lại bình tĩnh, anh nói.



“ Xem ra ba mẹ em rất thích tôi”

Hân Vy bĩu môi nói.

“ Thích thì sao? Anh muốn làm con nuôi của ba mẹ em à?”

Minh Hạo đột nhiên nghiêm túc.

“ Không, tôi muốn nuôi con của ba mẹ em”

Hân Vy bất giác đỏ mặt, cô ấp úng nói.

“ Ý anh là gì?”

Minh Hạo khẽ mím môi, thận trọng nói.

“ Tôi muốn nuôi em”

Hân Vy hơi giật mình, anh nói thẳng vậy sao. Gương mặt vốn đã ửng hồng nay lại càng thêm đỏ, đến cả hai vành tai cũng đỏ theo. Cô không dám nhìn vào điện thoại, cô vội lấy tay vuốt trên lòng ngực trấn an bản thân. Minh Hạo lại lên tiếng.

“ Em mệt à? Sao không nói gì”

Hân Vy vội nói.

“ A…em hơi mệt…em tắt máy đây”

Minh Hạo còn chưa kịp nói thêm đã bị cô trực tiếp tắt máy, anh chỉ biết nhìn vào màn hình điện thoại mà thở dài.

Còn ở phía bên này, Hân Vy đã sớm vùi đầu vào trong gối, tâm trạng của cô đang bấn loạn vô cùng, gương mặt đỏ ửng vẫn chưa có dấu hiệu dịu đi, nhịp tim thì lại ngày một tăng không ngừng. Cô nằm ngửa mặt nhìn lên trần, sau đó lại không yên vị mà lăn lộn qua lại một lúc. Trong đầu cô đang tưởng tượng hình ảnh anh mặc bộ âu phục màu đen, tay cầm bó hoa hồng đứng trước mặt cô.

( Tôi muốn nuôi em )

Mới nghĩ trong đầu thôi mà cô đã đỏ cả mặt, khóe miệng không ngừng cong lên. Cô tự ngẫm nghĩ.

“ Dù sao thì anh ấy cũng được đó chứ, ba mẹ mình lại thích anh ấy như vậy…nếu mình và anh ấy yêu nhau thì sao nhỉ…aw…không muốn nghĩ nữa…anh ấy còn chưa tỏ tình thì chưa có gì là chắc chắn cả…”

Ở một nơi khác.

Trong căn phòng ngủ tối màu được trang trí đơn giản, hình ảnh một người đàn ông ngồi tựa lưng vào ghế, trên bàn là máy tính vẫn còn sáng đèn, anh mân mê ly rượu trong tay, sau đó đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Kèm theo đó là giai điệu của một bản nhạc, âm thanh vừa vặn không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Em có nhớ anh không? Anh nơi đây vẫn trông mong…

Em có nhớ anh không? Khi trời thu vừa sang đông…

Câu tin nhắn anh trông “ta có thể gặp nhau không?”

Chỉ là tưởng tượng thôi nhưng sao vẫn cứ xuyến xao lòng tôi…

Minh Hạo khẽ cong môi, anh tự nhủ.

“ Mới xa có một ngày thôi mà…nhưng tôi nhớ em rồi”

######

Tác giả: mới xa có một ngày mà suy quá dị anh ưi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.