Chương trước
Chương sau
Đương trường trên mặt rất nhiều người lộ ra vẻ ngạc nhiên… thậm chí là hoảng sợ.

“Mặc màu trắng như vậy, anh là muốn đi kết hôn sao!”

Ngữ điệu bất cần đời vang lên, đó là khiêu khích tuyệt đối đối với Bọ Cạp Đỏ.

Chu Trù theo thanh âm kia nhìn sang, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Anson.

“Ồ —— là Anson!” Bọ Cạp Đỏ đi tới ôm xã giao với Anson, giống như là bạn cũ vỗ lưng anh.

Sau đó, ánh mắt của gã chuyển sang Chu Trù ở một bên.

“Dean.” Bọ Cạp Đỏ nhẹ nhàng nói ra tên của cậu, “Cậu vẫn tốt đẹp như cũ. Tôi chính là quá muốn được nhìn thấy cậu, mới đặc biệt phát thiếp mời cho cậu đấy.”

Chu Trù khẽ mỉm cười, cậu hiểu buổi dạ tiệc cuối cùng của mình muốn bình an hạ màn đã là không thể nào.

“Đừng lo lắng, chuyện thô lỗ như lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu.” Bọ Cạp Đỏ vươn tay muốn chạm lên gò má cậu lại bị cậu nghiêng mặt tránh thoát, Bọ Cạp Đỏ không hề lộ ra một chút biểu lộ tức giận, trái lại ngữ điệu càng thêm ôn tồn, “Ngày đó sau khi Anson mang cậu đi, tôi hối hận vạn phần. Cho dù là lúc ngủ cũng sẽ nhớ đến cậu.”

Chu Trù lui về phía sau nửa bước, đối với cậu mà nói, nếu như lúc ngủ nhớ tới Bọ Cạp Đỏ, đó nhất định là một cơn ác mộng.

Mà Anson ở một bên lại một bộ hăng hái bừng bừng tựa như đang thưởng thức kịch nói.

Bọ Cạp Đỏ lại tiến lên một bước, khi cánh tay sắp vòng qua bả vai Chu Trù ôm cậu, Anson lại đem cậu kéo về bên người mình trước một bước.

“Anh dọa cậu ấy mất, Bọ Cạp Đỏ.”

Thanh âm của Anson đột nhiên lạnh băng xuống, tiêu điểm của toàn trường đều tập trung trên người bọn họ.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, dự cảm nguy hiểm hết sức căng thẳng xông thẳng tới mặt.

“Tôi đến bây giờ vẫn nhớ rõ phong thái ngày đó của Dean. Cậu ấy không biết ‘sợ’.” Ánh mắt của Bọ Cạp Đỏ sâu xa dừng lại trên nét mặt ngưng trọng của Chu Trù.

Hai vệ sĩ áo đen sau lưng Bọ Cạp Đỏ đi tới, xem ra Chu Trù không đến bên cạnh Bọ Cạp Đỏ, gã ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Hai cánh tay Chu Trù bị đối phương giữ lấy, hai vệ sĩ cho là có thể dễ dàng mang Chu Trù đi, lại không nghĩ rằng Chu Trù lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trước tiên vặn tay một người đẩy ra ngoài, người còn lại ăn cú vật qua vai.

Tại hiện trường tràn ngập không khí căng thẳng, tiếng lên đạn khiến tất cả mọi người hoảng hốt bất an.

Bọ Cạp Đỏ nhẹ giọng cười một tiếng, “Cậu là người duy nhất một mực cự tuyệt tôi. Thế nhưng cậu không thể nào vĩnh viễn cự tuyệt tôi được đâu.”

Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ nhìn Chu Trù, biểu trên mặt bọn họ là hoảng sợ. Bọ Cạp Đỏ hỉ nộ vô thường, gã không nổi giận với Chu Trù cũng không có nghĩa là gã sẽ không đem cơn giận của mình phát tiết lên người những người khác.

Chu Trù nhìn quanh bốn phía, mười mấy tên thủ hạ của Bọ Cạp Đỏ mang theo súng đã khống chế được toàn bộ trường diện. Họng súng chĩa thẳng vào bọn họ.

“Bọ Cạp Đỏ, anh hôm nay đắc tội sạch tất cả mọi người có mặt rồi.” Trong thanh âm của Anson như cũ nửa mang ý nhạo báng, “Hơn nữa, Dean lại không thích loại trường diện này chút nào, phần ấn tượng của anh lại phải tụt xuống rồi.”

Bọ Cạp Đỏ không để bụng mà vẫy vẫy tay, lại có hai vệ sĩ áo đen đi về phía Chu Trù, chẳng qua là bọn họ không hề khách khí như hai người vừa rồi nữa, lực độ vặn ở bả vai Chu Trù giống như là muốn bóp vỡ xương của cậu vậy. Lấy thân thủ của Chu Trù muốn phản kháng cũng không khó, chẳng qua là thời điểm ánh mắt liếc về phía Anson, anh hơi gật đầu với Chu Trù, ý tứ hẳn là muốn cậu thuận theo Bọ Cạp Đỏ.

Nếu là trước đây, Anson muốn cậu đi về phía đông, cậu nhất định đi về phía tây, chẳng qua là giờ khắc này trực giác của cậu tự bảo với mình nghe theo sắp xếp của Anson mới là sáng suốt. Nếu như mình cứ tiếp tục phản kháng khiến cho Bọ Cạp Đỏ mất mặt, khó đảm bảo cái gã điên này sẽ không đại khai sát giới.

Sự yếu thế của Chu Trù khiến Bọ Cạp Đỏ hiện lên một nụ cười đắc ý. Hai tay gã đút trong túi, nhìn chăm chú vào bóng lưng đi lên cầu thang của Chu Trù.

Thẳng đến khi Chu Trù đi tới bên lan can kiểu Rococo kia, cậu nhìn thấy một bàn ăn được đặc biệt bài trí. Trên đó là một cái bồn nước hoa văn chạm rỗng, trong bồn nổi một đóa hoa sen cùng một cây nến nhỏ.

Bữa ăn được tỉ mỉ chuẩn bị, thoạt nhìn vô cùng lãng mạn. Chu Trù biết đây hết thảy đều là Bọ Cạp Đỏ cố ý an bài, gã coi mình thành phụ nữ thậm chí thú cưng để lấy lòng.

Chu Trù cười nhạo một tiếng.

Hai tên vệ sĩ ấn vai của cậu ép cậu ngồi xuống. Người hầu một bên mặc gi-lê màu đậm, dáng vẻ là cùng một phong cách với Marin. Cánh tay cậu ta khẽ run mở nút một chai rượu đỏ, nghiêng người tới để cho chất lỏng lóng lánh như máu kia chảy vào trong ly. Nếu như Chu Trù không đoán sai, cậu phục vụ này chắc cũng là thú cưng của Bọ Cạp Đỏ.

Chu Trù chống đầu nhìn ly rượu đỏ kia, nghĩ thầm không biết ngày nào đó Bọ Cạp Đỏ có phải cũng muốn mình ăn mặc một thân như vậy thay gã rót rượu cho người đàn ông tiếp theo mà gã coi trọng hay không?

“Dean thân mến, hi vọng cậu hưởng thụ bữa ăn tối hôm nay.” Thanh âm của Bọ Cạp Đỏ rất tao nhã lễ độ.

Anson lại cười ra tiếng.

“Có gì buồn cười?” Bọ Cạp Đỏ dùng ánh mắt dò xét nhìn Anson.

“Dean cậu ấy không thích rượu đỏ. Với cả… cậu ấy cũng không thích anh coi cậu ấy làm thú cưng hoặc là phụ nữ để lấy lòng, những thứ kia không có tác dụng trên người cậu ấy đâu.”

Một câu nói đơn giản như thế, Chu Trù trong lòng lại kinh ngạc. Tại sao Anson Lorenzo lại hiểu rõ mình đến vậy?

“Trước không quản Dean nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn hỏi một câu tất cả mọi người ở đây —— Các người là muốn làm bạn… hay là kẻ địch của tôi?” Anh mắt của Bọ Cạp Đỏ chậm rãi nhìn quanh một lượt, áp lực vô hình khuếch tán ra ngoài khiến người ta hít thở không thông.

Ngồi ở chỗ cao, Chu Trù có thể rất rõ ràng mà nhìn thấy biểu lộ trên mặt mỗi người.

Mấy tên buôn vũ khí đến từ Nga có vẻ dị thường khẩn trương, tựa như Bọ Cạp Đỏ nhất định sẽ lấy bọn họ ra khai đao trước tiên vậy.

Carter Lippman nét mặt ngưng trọng, thỉnh thoảng nhìn về phương hướng của Anson, khẽ cắn môi dưới.

Leila được Richard hộ ở sau lưng, cô ngước đầu mặt lo lắng nhìn Chu Trù.

Trong lỗ tai không có bất kỳ tin tức nào đến từ Leslie, hắn hẳn đang nghe tất cả chuyện này, tại sao đến thời khắc này không chút phản ứng nào?

Eva khoanh tay, dùng ánh mắt soi xét nhìn Bọ Cạp Đỏ, một bộ muốn nhìn một chút xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì.

Mà Anson, ý cười nơi khóe môi không giảm. Khi mà mọi người cảm thấy bất an, anh vẫn như cũ hưởng thụ nguy hiểm.

“Bạn? Hay là địch?” Bọ Cạp Đỏ đứng ở trên bậc thang, cao giọng hô lên, vang dội toàn bộ hội trường.

Một vị khách lại bị một tiếng này dọa sợ đến đánh đổ ly rượu trong tay, thanh âm thủy tinh vỡ cực kỳ vang dội.

Bọ Cạp Đỏ giống như một quốc vương quyết định sinh tử, cao ngạo mà khinh rẻ nhìn xuống hết thảy.

Tất cả mọi người cứng đờ ra đó, hết thảy trầm mặc tựa như thời gian ngừng lại.

“Đương nhiên là làm bạn rồi.”

Rốt cuộc có người nói chuyện, là Anson.

“Anson?” Eva cau mày trừng sang anh. Nếu như ở nơi này đáp ứng Bọ Cạp Đỏ làm “bạn” của gã, như vậy Bọ Cạp Đỏ nhất định sẽ muốn anh ký một ít văn kiện, buông tha rất nhiều ích lợi thậm chí đeo tiếng xấu thay Bọ Cạp Đỏ.

Bọ Cạp Đỏ rất hứng thú mà nhìn Anson, “Tôi quả thực quá vinh hạnh rồi, Anson anh lựa chọn làm bạn của tôi.”

“Đúng vậy.” Anson sờ sờ cằm, một bộ biểu lộ thoải mái, “Người nếu chết đi rồi, vậy thì cái gì cũng chẳng có. Hơn nữa chúng ta những người thương nhân không phải mưu cầu ích lợi sao? Có tiền cùng nhau kiếm thôi.”

Bọ Cạp Đỏ vỗ tay, “Vậy thì tôi vô cùng hoan nghênh!”

“Cảm ơn!” Anson ngẩng đầu nhìn về phương hướng Chu Trù, chỉ chỉ bàn ăn trên lầu nói, “Tôi có thể đi lên ăn cơm chứ? Bị nhiều súng chĩa vào như vậy, tôi sợ mình sẽ tiêu hóa không nổi.”

“Người giống như Anson anh đây, tất nhiên là có đặc quyền.” Lời Bọ Cạp Đỏ vừa dứt, liền có vệ sĩ đi tới trước mặt Anson, đem anh toàn thân cao thấp lục soát một lần sau đó đưa anh lên lầu.

Anson bị người kìm hãm, lại như là không chút bận tâm. Anh quay đầu nhướn nhướn mày với Eva.

Eva hiểu ý, giơ tay lên, “Được, cũng tính một người là tôi nữa.”

Nét cười của Bọ Cạp Đỏ càng tươi hơn, “Eva, ôi… Eva thân ái, cô biết tôi muốn cùng đi ăn tối với cô biết nhường nào không, tôi chỉ sợ thành kiến từ trước đến giờ của cô đối với tôi sẽ khiến cô hiểu lầm hảo ý hôm nay của tôi.”

Eva trào phúng một tiếng.

“Bọ Cạp Đỏ, anh đang nghĩ có phải là tôi không có tư cách làm khách quý của anh đúng không?”

“Dĩ nhiên không phải, Eva. Tôi hôm nay còn đặc biệt chuẩn bị nấm truffle đen cô thích nhất mà, hi vọng cô tự nhiên mà hưởng thụ.”

Gã vừa dứt lời, liền có một vệ sĩ đi tới lục soát người Eva, Bọ Cạp Đỏ lập tức cản hắn.

“Mày cái thằng ngu này, thân thể của Eva là thứ mày tùy tiện có thể đụng sao?” Bọ Cạp Đỏ nghiêng người qua, làm một thế tay “mời” với Eva.

Eva chậm rãi đi tới.

Anson cùng Chu Trù ngồi đối diện nhau.

“Em sợ sao?” Anson vừa đem khăn ăn đeo lên cổ vừa hỏi.

“Sợ cái gì?” Chu Trù lơ đễnh hỏi.

“Sợ thế cục hoàn toàn mất khống chế, sợ Leila sẽ gặp nguy hiểm, sợ mọi người chúng ta đều không thể rời khỏi nơi này.” Dáng tay cầm dao ăn của Anson vô cùng ưu nhã, nhẹ nhàng cắt một góc miếng bít-tết bỏ vào trong miệng, sau hai giây phẩm vị tiếc nuối mà nói, “Bít-tết của nơi này vẫn chưa đủ cao cấp.”

“Tôi quên mất, anh cái gì cũng không sợ.” Chu Trù nhấp một ngụm rượu đỏ, cậu còn đang hồ nghi tại sao Leslie vẫn chưa hồi âm? Trường diện căng thẳng như vậy Interpol không thể nào không có hành động!

“Tôi tất nhiên sợ.” Anson đẩy một phần súp tôm hùm tới trước mặt Chu Trù, “Nếu như hai chúng ta đều chết hết. Tôi sẽ xuống địa ngục mà em sẽ lên thiên đường. Trong địa ngục không có em, tôi phải làm thế nào sống qua ngày đây?”

Chu Trù quay đầu đi che mắt bật cười, dưới tình huống như vậy Anson tại sao còn có thể đùa giỡn chứ?

“Vậy tôi cùng anh xuống địa ngục đi.” Chu Trù mỉm cười, một khắc đó có mấy phần ý vị chắc chắn, đầu ngón tay Anson hơi ngừng tựa như thất thần.

“Em không thích rượu đỏ, vậy thì uống chút súp đi. Nguyên liệu của nơi này coi như tươi mới.”

Lúc này, Eva cũng đến bên bàn ăn. Người hầu đẩy ghế ra cho cô mời cô ngồi xuống.

Eva tinh tế thưởng thức một ngụm rượu đỏ, “Bọ Cạp Đỏ tên này thật đúng là chịu chi, chai rượu đỏ này giá trị không thấp đâu.”

“Vậy cô phải cảm ơn Dean đấy.”

Đám người ở dưới lầu kia rối rít quy phục Bọ Cạp Đỏ, ngay cả Carter có không cam nguyện chăng nữa thì vì bảo trụ mạng của mình cũng không thể không thỏa hiệp.

Bọ Cạp Đỏ chậm rãi đi lên lầu, ánh mắt ngậm cười của gã từ từ lạnh băng xuống, đi tới rìa lầu hai, gã tựa trên lan can, “Trên thế giới này nếu như đều là bạn, thì thật quá không thú vị.”

“Cái tên kia lại muốn làm gì?” Eva nhướn mày.

“Chúng ta tới chơi trò Vòng xoay Nga thì thế nào?” Bọ Cạp Đỏ vỗ tay một cái, không khí trong nháy mắt như bị rút đi, “Bốn người một tổ, mỗi tổ tôi sẽ đưa cho các người một khẩu súng, trong súng chỉ có một viên đạn. Súng truyền tới người nào, người đó sẽ phải bóp cò. Người có thể sống sót cuối cùng, mới là bạn của tôi.”

Chu Trù run lên, nhìn về phía Leila ở lầu dưới. Trò chơi của Bọ Cạp Đỏ cũng bao gồm cả cô.

Người cầm súng ở bốn góc hội trường áp sát các vị khách, bọn họ chỉ đành phải bị buộc chia làm bốn người một tổ.

Một mỹ thiếu niên mặc quần áo phục vụ nâng khay đi tới, trong khay là từng khẩu súng lục ổ quay kiểu cũ, một vệ sĩ đi tới kiểm tra đạn trong ổ quay, tiếng quay tròn kia giống như là muốn đem thần kinh của tất cả mọi người khuấy đảo. Trong mỗi khẩu súng chỉ có một viên đạn, được phân phối đến trên bàn mỗi tổ.

Richard cùng một bàn với Leila.

Chu Trù nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm sườn mặt Leila. Thần sắc của cô rất đạm nhiên, bởi vì đã làm nằm vùng rất nhiều lần sớm đã nhìn quen sinh tử. Nhớ đến cô đã từng nói đây là buổi dạ tiệc cuối cùng Chu Trù làm Dean Dương nhất định phải hạ màn hoàn mỹ, nắm tay Chu Trù mất tự nhiên nắm chặt.

Anson một bộ chuyện không liên quan mấys, “Đừng lo lắng, Richard sẽ không để cho Leila chết đâu.”

Chu Trù đột nhiên cảm thấy chán nản, tại sao tất cả mọi chuyện mình nghĩ trong lòng đều chạy không thoát Anson chứ?

“Trò chơi bắt đầu!” Bọ Cạp Đỏ hăng hái bừng bừng mở miệng nói.

Gã này đặc biệt hưởng thụ sự sợ hãi khi những người khác lâm vào tuyệt cảnh.

Dưới kia không có một người nào đưa tay đi cầm súng.

“Tôi đã nói trò chơi bắt đầu!” Bọ Cạp Đỏ bất mãn.

Những người cầm súng kia vậy mà lại đồng loạt nổ súng, đem mỗi bàn bắn chết một người. Tiếng đạn nổ cùng tiếng kêu sợ hãi hỗn tạp chung một chỗ, toàn bộ đại sảnh trở thành trường Tu La.

Chu Trù đứng lên, chỉ thấy Leila nhắm mắt lại ngồi ở chỗ đó, toàn bộ sống lưng hết sức cứng ngắc. Người bị bắn chết là người bên cạnh cô, lúc người kia ngã xuống, huyết dịch bắn lên mặt Leila. Cũng may người của Bọ Cạp Đỏ sử dụng khẩu súng đường kính nòng cũng không lớn, nếu không cảnh não phọt ra sẽ càng thêm kinh khủng.

“Vòng kế tiếp.” Bọ Cạp Đỏ hất hất cằm.

“Sở thích của anh vẫn ngán như vậy.” Anson nâng ly gửi lời đến Bọ Cạp Đỏ.

“Ôi —— bây giờ thực xin lỗi, tôi quên mất mấy vị còn đang dùng bữa.” Bọ Cạp Đỏ mặt áy náy đi đến sau lưng Chu Trù, hai tay đặt trên bả vai cậu, gã khom người xuống nhẹ nhàng ngửi mùi nước hoa bên cổ Chu Trù nói, “Dean, cậu không thích phần súp hải sản này sao? Tôi là đặc biệt phân phó đầu bếp từ Pháp tỉ mỉ chuẩn bị đó.”

Bọ Cạp Đỏ như thể cố ý mà đến gần, hơi thở của gã quét qua tai và cổ Chu Trù, lúc này Chu Trù chỉ cảm thấy khẩu vị hoàn toàn mất sạch.

Anson ung dung nhìn tất cả trước mắt, một trận tiếng súng truyền tới, đĩa bát trên bàn cũng theo đó mà khẽ rung.

Chu Trù quay đầu đi chỗ khác, mà hai tay Bọ Cạp Đỏ lại như cũ vững vàng đặt trên bả vai cậu.

Anson liếc mắt nhìn về phía lầu dưới, nhếch khóe môi, “A, vận khí của Carter thật tốt, bàn bọn cậu ta có một người ngỏm rồi, cậu ta về sau vẫn tiếp tục sống tiếp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.