“Đương nhiên.”
Hai người đi vào trong một gian phòng nghỉ, William thở ra một hơi, đem áo tây trang trên người cởi ra, tùy ý ném trên sô pha.
“Cuối cùng có thể cởi thứ này ra rồi,” William thuận tiện kéo kéo nơ cổ của mình, “Rốt cuộc là ai phát mình ra thứ đồ này vậy, muốn đem cổ của mọi tên đàn ông xiết gãy hết ư?”
Chu Trù bật cười, “Trở lại chủ đề câu chuyện của chúng ta, ngài Goodwin. Nguyên nhân tôi không nên uống nhiều rượu như vậy là gì?”
“Cậu quá gợi cảm, Dean.” William nửa đùa mà chống nghiêng đầu, “Tôi cá rằng sau một khúc Tango kia, toàn thế giới đều đang mơ tưởng hão huyền với cậu, mà cậu lại lộ ra tư thái liêu nhân sau khi chuếnh choáng, không sợ có người có ý đồ chệch quỹ đạo với cậu sao?”
Chu Trù lúc này đây thực sự cười toáng lên, ngay cả bả vai cũng rung theo, “Tôi cho rằng bản thân đã rất giỏi ca ngợi người khác, thế nhưng không nghĩ đến ngài Goodwin lại càng am hiểu hơn. Tôi vẫn luôn cho là các loại như ‘mơ tưởng hão huyền’, ‘liêu nhân’ dùng trên người phụ nữ sẽ tương đối thích hợp hơn, không nghĩ đến ngài cư nhiên dùng trên người tôi. Tôi hiếu kỳ hỏi một câu, có ai có thể có ý đồ chệch quỹ đạo với tôi? Ngài sao?”
William bỗng nhiên sáp lại phía Chu Trù, đôi con ngươi màu lam xám kia mang theo thần thái dí dỏm, “Từ trên mặt kỹ thuật mà nói, tôi xác thực có thể làm được.”
“Tôi có phải nên nói ‘Tôi sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-bo-vuc-tham/2331550/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.