Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
【Học cách chờ đợi】
Cô gái rất kiên nhẫn, rất giỏi chờ đợi.
Trước kia, khi tinh linh đi xa, mặc kệ thời gian có bất định như thế nào, cô luôn có thể khiến anh nhìn thấy mình trên con dốc cỏ xanh ngay khi trở về nhà.
Sau khi tinh linh xin nghỉ dài ngày và không đi xa nữa, cô sẽ luôn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, tươi cười chào đón anh trở về trong ngôi nhà đầy màu sắc ấm áp.
Ngày tháng trôi qua, cô gái già đi từng ngày.
Tinh linh - người luôn được cô gái chờ đợi, dần học cách chờ đợi.
Đôi tai nhọn khẽ run lên, tinh linh lặng lẽ lưu ý động tĩnh sau lưng.
Anh luôn lơ đãng giảm tốc độ của mình, đợi cô gái bắt kịp một cách "bất ngờ", nhào lên ôm eo anh.
【Mãi mãi là cô gái】
Cô gái đã sinh ba đứa con, cũng nuôi nấng chúng nên người nên đã quá già để được gọi là một cô gái.
Nhưng vậy thì sao?
Cô là mãi mãi người con gái trong trái tim anh.
【Sự sợ hãi】
Khi tuổi càng cao, những điều mà cô gái "sợ hãi" bắt đầu nhiều lên.
Mặc dù cô vẫn là cô gái không sợ trời không sợ đất lớn tiếng muốn bảo vệ tinh linh trở về nhà, nhưng cô quả thực đã già rồi.
Cô bắt đầu trở nên sợ lạnh, thậm chí còn ăn vạ trên giường vào mùa đông.
Nhưng không thể không dậy được, tuổi của cô ngày một tăng, cô gái bắt đầu hay tiểu đêm.
Cô đã cẩn thận để không đánh thức tinh linh, nhanh chóng quay trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ba-dieu-cung-tinh-linh/996283/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.