Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ đậm nét già dặn nhìn Viện trưởng Hà, trong lòng mang nhiều xúc động: "Viện trưởng, thân làm Chủ tịch nhưng không thể bảo vệ Bệnh viện dù chỉ một chút. Tôi đã làm liên lụy đến ngài và Giáo sư Trương rồi... thật sự xin lỗi hai người..."

Viên trưởng Hà xua tay phản đối: "Không đúng, bảo vệ bệnh viện vốn cũng là trách nhiệm của bác sĩ bọn tôi. Chủ tịch, bà đừng cảm thấy có lỗi.", ngừng một chút, ánh mắt già nua của Viện trưởng Hà nhìn vô định, là đang hồi tưởng gì đó: "Dù có ra sao, tôi tin chắc rằng Tiểu Chu sẽ bảo vệ được bệnh viện. Chỉ cần con bé còn ở đây, bệnh viện không thể biến chất. Trong khi Tiểu Chu cầm cự, tôi và Chủ tịch phải mau chóng xoay được khoản nợ với INP, càng kéo dài sẽ càng bất lợi với chúng ta."

"Phải phải, ngài nói đúng, chúng ta phải mau chóng...thực sự phải mau chóng..."

Không khí sau một lời này liền rơi vào khoảng lặng u ám....

Cách đương nhiên phải nghĩ, nhưng cách gì thì vẫn là một câu hỏi lớn chưa có câu trả lời.

"Huyết áp tâm thu 90!", bác sĩ gây mê lần nữa gấp gáp thông báo tình trạng sản phụ đang phẫu thuật.

"Đưa tôi ống thông!"

Tiểu Chu hơi lớn tiếng, rất nhanh dụng cụ cần thiết đã đưa đến chỗ cô.

Tít tít tít...

Chỉ số rối loạn vẫn không ngừng kêu, kéo theo đó là căng thẳng của tất cả mọi người.

"Bệnh nhân bị đau tim. Cần phải đóng vết mổ lại. Nhanh lên!"

Câu nói này là Tiểu Chu hướng Trần Di. Ngoại trừ Tiểu Chu ra thì Trần Di chính là người bình tĩnh nhất trong phòng phẫu thuật lúc này. Thậm chí mũi khâu còn không chút run rẩy, bất kể là ai khi nhìn vào cũng phải rùng mình cảm phục.

"Máy soi huỳnh quang*, mang vào đây!", Tiểu Chu lần nữa lên tiếng và nhìn vào các bác sĩ đang ở trong phòng mổ, nói tiếp: "Tôi sẽ đặt bóng đối xung động mạch chủ. Mọi người kết thúc ca phẫu thuật lập tức!"

"Rõ!"

*-*-*-*-*

Hôm sau,

Sản phụ chậm rãi mở mắt, thuốc gây mê khiến cô ấy cảm thấy bản thân thật nặng nề. Mùi kháng sinh cũng thật khó chịu nhưng cái cô ấy quan tâm lúc này chỉ là đứa con trong bụng mà thôi.

Tiểu Chu tiến lại giường bệnh, không thể nói là cười, chỉ khẽ cong một chút khóe môi gọi là động viên người trên giường bệnh: "Cô Ngạn, có một biến chứng trong quá trình phẫu thuật. Một tụ máu đã chặn động mạch ở tim cô, tuy nhiên, chúng tôi đã kịp thời ngăn chặn nó."

Vốn người phụ nữ họ Ngạn kia chẳng quan tâm bản thân có ra sao. Nhìn xuống bụng mình, cô ta lo lắng, sợ hãi nhìn đối diện Tiểu Chu lần nữa: "C-Con tôi thì sao?"

"Thai nhi vẫn ổn định thưa chị!"

Thay lời Tiểu Chu, Trần Di đặt báo cáo chỉ số hiện tại của bệnh nhân lên mặt bàn mà mỉm cười, dịu dàng lên tiếng.

Một tiếng thở phào nhẹ nhõm từ người mẹ phát ra.

Tiểu Chu gật đầu, giải thích cặn kẽ hơn: "Nhồi máu cơ tim xảy ra trước khi chúng tôi mổ tử cung nên hiện tại thai nhi vẫn an toàn!"

"Vậy chúng ta chưa có chút tiến triển sao!?"

Lời này của bệnh nhân cất lên, căn phòng mang màu ảm đạm.

"Cô Ngạn, cô mới bị đau tim, chúng t-..."

"Tôi không quan tâm, tôi muốn đứa trẻ sống, vậy nên tôi sẽ làm phẫu thuật. Nếu không phẫu thuật, tôi sẽ chết cùng con của mình!"

Bệnh nhân đôi mắt rưng rưng đỏ ngàu, nhìn ra sao cũng khốn khổ vô cùng. Nhưng chính là, đây không phải lời của người thiếu tỉnh táo thốt ra, đây là lời thực lòng, thực tâm và dứt khoát đến đau đớn tâm can.

"Thưa chị, nếu chúng ta làm lại phẫu thuật, các cục máu đông sẽ làm suy kiệt tim vào não chị. Việc n-..."

"Đó là lý do ta nên thử lại!"

Trần Di bị giọng khàn đặc của người đàn ông duy nhất trong phòng bệnh làm im bặt.

Không chỉ có cô bác sĩ trẻ ngạc nhiên mà ngay cả bệnh nhân và... Tiểu Chu cũng vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Chu đứng lên, tiến về phía người chồng: "Anh mới nói gì!?"

"Tôi nói chúng ta nên thử lại. Vẫn còn khối u nữa, phải xử lý cả nó!", người chồng chậm rãi nhắc lại.

Một cái nhăn mày nhẹ từ cô: "Chính anh là người muốn tôi không làm phẫu thuật, tại sao giờ lại nói mấy lời như vậy!?"

"Là vì tôi nghĩ mình có thể khuyên bảo cô ấy. Nhưng giờ, ngay cả lúc này cô ấy vẫn quyết tâm, tôi đã biết tôi không thể. Bác sĩ, cô nói đúng, cô ấy là một người mẹ. Còn tôi, tôi là một người chồng, tôi cũng còn là một người cha nữa. Hãy làm mọi khả năng, xin cô!"

"Anh-..."

Cộc cộc cộc

Tiếng gõ cửa làm không khí cũng bớt căng thẳng một chút. Dịch Minh gương mặt nhễ nhại mồ hôi, lập tức thông báo: "Giáo sư, cuộc họp đã được mở lại, chị mau đến tham dự!"

"Tôi biết rồi!"

Lã Hứa Lệ nâng mi mắt nhìn hội đồng bệnh viện thảo luận. Giờ không còn là cuộc họp chuyên môn nữa, đây chính là cuộc họp về giải quyết pháp lý vì họ khẳng định sẽ phát sinh tử vong.

Không là người mẹ thì đứa con cũng sẽ chết trên bàn mổ - đó là nếu phẫu thuật.

Còn nếu không phẫu thuật, đây cũng là điều cần phải suy nghĩ đến vấn đề pháp lý vì khả năng cao người mẹ sẽ từ chối điều trị.

Đưa tầm mắt hướng người đối diện, cũng là trung tâm chính của cuộc họp này, Lã Hứa Lệ đột nhiên lại xuất hiện cảm xúc kì lạ khi nhìn bộ dạng đăm chiêu của đối phương.

Cô ta dường như khá căng thẳng...

"Được rồi, mọi người đều có mặt đầy đủ. Chúng ta bước vào cuộc họp khẩn thứ hai thôi!", người đại diện hội đồng lên tiếng

Không khí lập tức rơi vào tịch mịch sau một câu này của ông ta...

- --------------

(*: mình không chắc về thiết bị này. Theo mình biết thì có một loại thiết bị là quang phổ huỳnh quang, nhưng ở đây tác giả ghi như vậy. Mình dịch theo đúng từ ngữ luôn nhé!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.