Lã Hứa Lệ sau khi giáo sư Trương rời khỏi phòng làm việc lập tức có một trận thẹn đến đỏ bừng mặt mũi. Nàng không rõ vì sao lúc đó mình có thể thản nhiên đến vậy, cũng không rõ vì sao có thể nhanh chóng chấp nhận lời mời của người kia.
Giám đốc Lã trước mặt người khác luôn lãnh đạm khí chất nhưng hiện tại thì đâu có khác thỏ con hiền lành là bao!? Vẻ mặt điềm đạm vốn có như theo gió mà bay... tóm lại, chẳng còn gì thuộc về bản chất vốn có của nàng sau cuộc nói chuyện ban nãy với Giáo sư Trương nữa.
Nhận thức là thế, vậy mà hiện tại nàng vẫn hồn nhiên tủm tỉm cười.
Mời đi ăn sao!? Cũng đáng mong đợi lắm đấy chứ...!
Tống Mẫn nheo mắt nhìn bạn thân mình. Sau cái nài nỉ khó hiểu thì bác sĩ Tống bất lực, thở dài một tiếng ngầm ra ám hiệu đầu hàng: "Tôi nói trước, xe của tôi mà có vấn đề gì thì cậu đừng trách!"
Tiểu Chu cười vô hại, đưa tay ra ra dấu "cứ bình tĩnh".
"Tôi có bao giờ làm hỏng cái gì đâu, yên tâm đi bác sĩ Tống!"
Mau chóng nhận khóa xe ô tô kèm theo ánh mắt "thù địch" của bác sĩ Tống. Tiểu Chu vẫn cười toe toét cho bằng được.
"Xe cậu đâu!?"
Giọng bác sĩ Tống là đang nén giận. Nghĩ đến chuyện mới tháng trước Giáo sư Trương bá đạo làm nên ba vết xước thật dài ở xe mình, kèm thêm chuyện năm ngoái gây lộn gì đó với người ta để rồi chiếc xe vô tội của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2538144/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.