Hồi ức - Dịch Minh,
[Ta là một kẻ nghèo hèn: xuất thân nghèo hèn, danh phận nghèo hèn, tuổi thơ... cũng là nghèo hèn.
Vì sự cố gắng của ba mẹ, ta được đi học đầy đủ như bao đứa trẻ khác. Nhưng ta nào có thể so sánh với những đứa trẻ cùng trang lứa: họ đầy đủ, không nếm trải cay đắng, còn ta, ta chẳng có gì, ngoài một gia đình đầy tình yêu.
Ta đến với ngôi trường y trực thuộc thành phố là nhờ học bổng toàn phần, do ai chi trả ta cũng không biết. Ta chỉ biết, nếu ta có thể trở thành bác sĩ giỏi, ta có danh phận, có tiền đồ, ta sẽ thoát được tiếng nghèo hèn đeo bám.
Một bác sĩ lại bị ám ánh về quyền cao và đồng tiền - ta nhận thấy ta chính là thứ đáng nhục nhã nhất của nhân loại.
Nhưng người đó lại không nghĩ như vậy, chị ấy... cho ta cơ hội để sửa chữa suy nghĩ đó.
"Vì tiền là sự xấu hổ sao?"
Đúng, đó chính là sự xấu hổ ta luôn nghĩ đến.
Nhưng chị ấy phủ định.
Vị Giáo sư đó kéo ta từ một cậu sinh viên bần hèn về cả suy nghĩ lẫn đạo đức, trở thành một bác sĩ được nhiều người yêu thương.
Ta đã thoát được khỏi ám ảnh về danh vọng, và đã đi theo chị ấy.
Lã Kiện - một bệnh viện trực thuộc thành phố. Ba hoa gì đó về xếp hạng nhưng chẳng phải, nơi đây được yêu quý bởi tính vì dân của nó chứ không do xếp hạng tại thành phố mà nổi bật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2538112/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.