Giáo sư Trương bị đuổi khỏi Bệnh viện Lã Kiện
Người ta gọi một ngày đẹp trời cũng là ám chỉ một chuỗi công việc thuận lợi, hoặc cũng có thể là tâm trạng vô cùng thoải mái.
Hôm nay thời tiết ổn thỏa, tâm trạng nên tốt hơn, vậy mà mặt mũi ai cũng mang nặng u sầu. Đương nhiên "ai nấy" ở đây ám chỉ các bác sĩ và y tá trong khoa ngoại nhi. Gương mặt họ lúc thì nom như muốn gây lộn, lúc thì mang đầy tang thương nặng trĩu. Nhìn thế nào cũng chỉ mường tượng ra một màu đen kịt, thiếu sức sống mà thôi.
Không phải hôm nay, một tuần trôi qua, tâm trạng mọi người không thể khác bọt...
Họ không rõ vì sao phải có cái dáng vẻ khốn khổ này. Rõ ràng họ chẳng ưa vị Giáo sư họ Trương, nhưng họ đang khó chịu vì sự vắng mặt của người đó... vậy không phải rất khó hiểu hay sao?
Vị Giáo sư đó đã bị đuổi khỏi bệnh viện. Không một chút nhân nhượng, cũng chẳng cần có một cuộc họp thống nhất toàn khoa.
Không một sự trợ giúp. Không một câu đỡ đần.
Vốn dĩ tự làm tự chịu là hiển nhiên, vậy cái gây ấm ức trong tất cả mọi người... liệu có đáng để tồn tại?
Mỗi ngày đi làm, đều có một câu hỏi văng vẳng bên tai.
Trong muôn vàn sự hiện hữu, một câu hỏi cứ lặp lại trong đầu một cách vô thức, đến mức, đã có người không chịu được mà phải thốt ra: "Hôm nay Giáo sư Trương có đi làm không?"
Sau câu hỏi đó, không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2538093/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.