Chương trước
Chương sau
Trên đời này chứa đựng rất nhiều bất ngờ...

"Cô mới... 25 tuổi thật sao?"

Tiểu Chu vốn đã ngạc nhiên từ lúc ở phòng tranh. Với gương mặt trẻ quá độ đó đã sở hữu một khối tài sản lớn như vậy, giờ biết chính xác độ tuổi lại càng thêm sửng sốt.

Trịnh Khởi cười híp mắt, nàng cảm thấy vẻ mặt ngu ngốc của người đối diện hết sức hài hước: "Đúng vậy! Tôi cũng ngạc nhiên, không ngờ chị lại là một bác sĩ. Lại còn làm ở bệnh viện ngay gần phòng triển lãm của tôi. Chúng ta coi như quen biết, sau này tôi sẽ được chị khám miễn phí rồi!"

"Hả?"

Khục khụ khụ

Cô suýt chút nữa sặc, may mà người kia nhanh nhẹn đã lấy cốc nước của mình đưa cho cô.

Một hơi hết sạch.

Nhưng gương mặt đỏ bừng bừng thì chưa thể hết ngay được.

"Chị ổn chứ? Cần thêm nước không?", Trịnh Khởi biểu lộ khá lo lắng.

Cô xua xua tay, ra dấu "tôi ổn", nói: "Được rồi...khục khụ khụ... chỉ là cô có vẻ rất vui khi muốn được tôi khám ở bệnh viện nên tôi bất ngờ thôi!"

Trịnh Khởi ngạc nhiên: "Có gì mà bất ngờ? Bị ốm đi khám là bình thường mà!?"



Cô khẽ cười, thực sự hoàn cảnh này khá hài hước: "Không bình thường đâu vì tôi là bác sĩ phẫu thuật mà. Cô còn hào hứng không?"

Trịnh Khởi mặt đổi sắc. Nghĩ đến cái miệng ăn nói hàm hồ, lại tự trù ẻo bản thân thì lập tức tát lên đó một cái nhẹ.

"Ai nha~ Vậy mà bác sĩ Trương không nói sớm... Mà không sao, dù gì tôi vẫn rất vui khi gặp được chị. Tôi độc lập tới đây, nên hi vọng chị sẽ giúp đỡ! "Hàng xóm" mà~~~"

Tiểu Chu nâng mày nhìn cái đưa tay kia của Trịnh Khởi. Không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, cô gật đầu, rồi tiếp nhận sự nhiệt tình của cô gái đối diện: "Cũng rất vui được gặp cô, cô Trịnh!"

"Không được, nghe xa cách quá! Gọi là Tiểu Khởi!"

Mới quen mà....

Cô hơi bĩu môi, sau cùng cũng phải bật cười.

Lâu rồi mới thực sự vui vẻ như vậy, đã rất lâu rồi.

"Được rồi Tiểu Khởi! Rất vui được biế-..."

RẦM

"NÃI NHĨ, NÃI NHĨ!!!!"

Một người phụ nữ trong quán ăn đổ người xuống sàn trong tư thế tay ôm cổ họng, vật vã quằn quại.

Một bóng người vụt qua...

Trịnh Khởi trong chớp mắt đã thấy được một ngôi sao tỏa sáng vô cùng. Từ gương mặt, tới ánh mắt, rồi bước đi... mọi thứ đều phát ra ánh quang.

Như một định mệnh. Trái tim cô gái trẻ thực sự đập điên loạn.

Khoảnh khắc này, lần đầu tiên nó xảy đến với nàng...

"Bệnh viện Lã Kiện ở ngay gần đây, đưa cô ấy đến đ-..."

"Không kịp!"



Tiểu Chu bước tới, hai đầu ngón tay áp cổ người phụ nữ nằm dưới sàn: "Bị dị ứng, rất nặng nên tôi sẽ sơ cứu trước khi tới viện. Lấy giúp tôi một mũi kim, một chai rượu hay cồn gì cũng được, một túi nilon và một chiếc bật lửa."

"Cô là ai-..."

"MAU LÊN!!!", Tiểu Chu quát lớn rồi giữ hai cổ tay người phụ nữ, hướng tới người đàn ông gần nhất nói tiếp: "Tôi cần mọi người tránh ra một chút. Anh là bạn trai cô ấy?"

"Vâng....L-Là tôi!"

"Nắm chặt cổ chân cô ấy giúp tôi!"

"V...vâng!"

Trịnh Khởi len lỏi qua đám người, lập tức cúi xuống bên cạnh Tiểu Chu: "B...bác sĩ, đồ chị cần!"

Gương mặt cô gái nhễ nhại mồ hôi, vẻ lo lắng cùng gấp gáp làm Tiểu Chu dừng lại một giây.

"Cảm ơn!"

Dứt câu, cô quay trở về với việc chính, bắt đầu thực hiện sơ cứu.

Buổi trưa hôm đó, một cuộc gặp gỡ tình cờ, một bữa cơm miễn cưỡng... vô tình, lại quen được một người, và cứu được một người.

Cuộc sống chính là một chuỗi sự việc bất ngờ, không phải sao?

Dịch Minh bị Trần Di lôi kéo, cuối cùng cũng chấp nhận ra khỏi bệnh viện. Rõ bản thân là một người đàn ông, rõ là phải mạnh mẽ nhưng cậu tự nhủ: tại sao không thể trụ vững nổi?

Thiệp cưới người phụ nữ cậu ta thích đã được phân phát toàn bệnh viện, có muốn ném đi thì vẫn sẽ có giây phút nhìn thấy.

Ngày hôm nay đúng là ngày tận thế đối với một chàng trai.

"Tôi sẽ không tới dự đám cưới đó đâu!"

Trần Di chọn quà trong vui vẻ, mặc kệ cậu bạn đi chung mang bộ mặt ủ rũ khó coi và buông một câu rất dễ gây tụt hứng như vậy.

"Chị Mẫn rất quý cậu, cậu cũng chưa tỏ tình, chị Mẫn cũng không biết cậu thích chị ấy, là vậy nên có gì mà ngại ngùng?"

Thực tế, đâu quan trọng ngại ngùng hay không ngại ngùng. Là muốn đi hay không muốn đi mà thôi.

Dịch Minh bây giờ hoàn toàn không muốn tham dự lễ cưới đó, một chút cũng không, ngàn kiếp cũng không.

"Tối nay có một bữa tiệc độc thân, chị Mẫn chỉ mời đội ta thôi đó, còn nhấn mạnh là cậu phải đi nên đừng có làm người khác tụt hứng!", Trần Di thoải mái vừa nói, vừa ngắm nghía một chiếc váy dài màu xanh dương xinh xắn.

Thanh xuân chạy theo sự nghiệp, một chút cũng chưa từng nghĩ đến yêu đương, đến khi biết thích một người thì người ta liền cưới chồng. Dịch Minh có nằm mơ cũng không tin cái người Tống Mẫn cưới lại là anh trai ruột của giáo sư Trương. Ở đời thực lắm chuyện bất ngờ...

"Bác sĩ Dịch, ở tuổi này cũng nên nếm cảm giác đau khổ trong tình cảm, rồi cậu sẽ nhận ra có một mối quan hệ tốt hơn tình yêu, đó chính là tình bạn. Tôi rất vui vì cậu nhận thức đối phương không hề có tình cảm với mình và giữ tình cảm đó trong tim. Dù có đau đớn nhưng cậu đã hi sinh bản thân, không để người phụ nữ cậu thích phải khó xử. Nếu đã hi sinh, sao không hi sinh tới phút cuối. Đâu còn cơ hội nữa đâu, phải không?"

Dịch Minh nhìn bộ dạng thản nhiên của Trần Di. Ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy những lời này Trần Di nói ra chẳng sai chút đỉnh thì cậu ta cũng nhẹ nhõm một phần.

"Gói cho tôi cái nà-..."

"Không được, chị ấy không thích màu xanh đâu, chọn cái màu đen, đằng kia kìa!"

Dịch Minh bước vào sâu trong cửa hàng hơn, hơi cười chọn món quà mà cậu cho là phù hợp nhất đối với Tống Mẫn.

Thanh xuân đã bỏ lỡ nhiều điều, nhưng thanh xuân đâu có khái niệm kết thúc lúc nào đâu...

Nếu nói thanh xuân của tôi chưa kết thúc, thì chính là chưa kết thúc, không phải sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.