Giáo sư Trương cũng có lúc lo lắng trong chuyên môn
Giữa hiện tại và quá khứ,...
...vẫn còn một vết nứt...
Cô vô thức buông bỏ tất cả, ngồi thu mình trong một góc phòng.
Tay bó chặt lấy đầu gối, đôi mắt nhìn trân trân xuống sàn gỗ, không rõ là đang nghĩ gì.
Kể từ ngày nọ, cũng khá lâu rồi, Tiểu Chu chưa hề nghĩ có thể suy sụp được hơn nữa. Mọi thứ đau đớn trước kia từng trải qua so với việc người cũ bỏ đi chẳng là cái gì, ngay cả khi cột chung với nhau cũng không thể sánh bằng. Vậy mà... hiện tại cô lại đau đớn, thậm chí còn đau đớn hơn cả ngày Lã Hứa Lệ rời đi.
Tiểu Chu hiện tại cảm thấy hơi ấm diệu kì, nhưng bù lại, vì sao mỗi lần muốn mỉm cười dang đôi tay với hạnh phúc mới ấy, cô lại chần chừ.
Do dự.
Chậm trễ.
Rồi điều đau khổ nhất chính là, cô miễn cưỡng nở nụ cười và dang đôi tay.
Miễn cưỡng?
Thực sự là miễn cưỡng sao?
Căn nhà này đã-từng-là-của-người-ấy...
Đáng ra, cô nên vui vẻ và làm theo đề nghị của Trịnh Khởi. Cô biết đề nghị này của Trịnh Khởi là rất đúng, rất tốt... Tốt cho cả nàng ta, đặc biệt là tốt cho cả cô.
Nếu cô vẫn ở lại nơi này, chẳng phải cô vẫn rất quyến luyến quá khứ?... nếu vậy,...
Nếu thực sự như vậy, Tiểu Khởi sẽ phải làm sao?
Nơi này thực ra đã không còn sự ấm áp, thay vào đó, chỉ còn cái lạnh lẽo cô độc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2538050/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.