Rất gần mà rất xa...
Tiểu Chu đã để ý tới việc người bên cạnh vốn dĩ không chịu ngồi yên. Có rất nhiều chuyển động lạ vì vậy... hiển nhiên nó gây mất tập trung hiệu quả tới cô.
Cô gấp tập hồ sơ bệnh án lại, cẩn thận tra vào bao.
So với muôn vàn khó khăn trước mắt, đối diện với một người phụ nữ nào đó cũng là một loại khó khăn với Lã Hứa Lệ.
"Giáo sư... nói sao cơ?"
Lã Hứa Lệ ngạc nhiên. Nàng đương nhiên khó chịu chuyện ban nãy, nhưng mà... Lã Hữa Lệ cho rằng Tiểu Chu đang hiểu sai nguyên nhân.
Mà quả thực là vậy.
"Xin lỗi vì đã làm Tổng Giám đốc Trịnh mất hứng, tôi không mong muốn điều đó xảy ra và lúc ấy tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nên chọn cách im lặng. Điều này có lẽ làm Tổng Giám đốc Trịnh càng thêm khó chịu. Tôi nghĩ Lã phu nhân cũng không vui khi thấy một màn này, là bởi vậy nên mong Lã phu nhân thứ lỗi về sự tùy tiện của mình.", Tiểu Chu hơi cúi đầu mang hàm ý xin lỗi.
Tông giọng cô nhàn nhạt mà chán chường làm sao... nó làm nàng tuyệt đối không hài lòng.
Lã Hứa Lệ quả quyết một màn ở bữa trưa khiến nàng khó chịu, đã rất khó chịu nhưng đâu phải vì lý do như Giáo sư nói!?
Sao anh ta dám nói những lời như vậy với Giáo sư? - Lã Hứa Lệ giây phút đó rất muốn đứng lên, hất cả cốc nước trong tay vào mặt Trịnh Nhất Quân và phun ra những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2538035/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.